“Thôi đi, trong lòng cô nghĩ gì, tưởng tôi không biết sao? Hễ là thứ mà Cảnh Ngọc Ninh có, từ nhỏ đến lớn, có món nào mà cô không cướp về không? Bây giờ chẳng qua thấy người ta sống tốt hơn cô, cô ghen tị, nên mới muốn tôi cũng đến làm công tử Bạc Liêu tặng cho cô sao?”
“Cảnh Diệp Nhã, có phải cô đóng phim đến mức bị điên rồi không? Cô nghĩ nhà họ Mộ chúng tôi là cái gì? Là cái máy ATM để cô tỏ vẻ ta đây sao?”
Cảnh Diệp Nhã không thể ngờ rằng Mộ Ngạn Bân sẽ nói ra những lời vô tình như vậy, cô ta ngồi đó, không dám tin, những ngón tay nắm chặt lấy điện thoại đang run rẩy.
“Mộ Ngạn Bân! Anh nói như vậy, rốt cuộc anh có lương tâm không? Bao năm nay không lẽ em không bỏ ra điều gì vì anh sao? Nếu như không phải là để ở bên anh, mấy năm nay sao em phải chịu ấm ức để khiến bản thân mình tốt đẹp hơn? Giờ thì sao? Anh lại có thể đối xử với em như vậy? Lúc đầu là ai nói sẽ yêu em cả đời, cả đời này sẽ tốt với em, mới làm em nhảy vào cái hố này đây?”
“Mộ Ngạn Bân, em thấy em chưa bao giờ làm gì có lỗi với anh, nhưng anh thì sao? Anh không quả quyết thì thôi bỏ đi, nhưng bây giờ em chẳng qua chỉ bảo anh tặng em một món quà, anh lại có thái độ như vậy, có phải anh vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân này làm anh thiệt thòi, hay là từ lúc đầu anh đã chưa từng nghĩ rằng sẽ cưới em?”
Cảnh Diệp Nhã nói khàn cả giọng trong điện thoại, còn Mộ Ngạn Bân thì cau chặt mày.
“Tôi không có nói là không muốn cưới cô.”
“Vậy những lời anh nói lúc nãy là ý gì?”
“Tôi…”
Lời cảnh cáo của ba vẫn còn vang bên tai, cuối cùng, Mộ Ngạn Bân vẫn là nén lại cơn giận trong lòng, anh ta kiên nhẫn nói: “Tôi chỉ muốn nói, bây giờ quan trọng nhất là phải làm cho người ngoài tin chúng ta rất mặn nồng, còn về mấy chuyện so bì thì hoàn toàn không cần đến đâu, tình cảm thật sự tốt thì sẽ không quá chú trọng những điều này, mà là sự hiểu nhau và thông cảm cho nhau, cô thấy sao?”
Cảnh Diệp Nhã nắm chặt tay, cô ta đang cố kìm mình lại, một lúc lâu sau mới lạnh mặt nói: “Vậy nếu như em nhất định muốn anh tặng thì sao?”
Đầu dây bên kia, sắc mặt của Mộ Ngạn Bân cũng trầm xuống: “Diệp Nhã, cô cứ không biết điều phải không?”
“Dựa vào đâu mà bắt em phải biết điều? Không lẽ Cảnh Diệp Nhã này nên bị Cảnh Ngọc Ninh đạp dưới chân hay sao? Điều gì cũng thua cô ta? Em không cam tâm! Anh là chồng em, vợ mình ở ngoài bị người ta bắt nạt, không lẽ làm chồng mà anh không chịu ra mặt giúp em sao? Hay là thật ra, anh chẳng qua vì sợ quyền thế của Lục Trình Niên, đến mức không dám đắc tội với Cảnh Ngọc Ninh?”
“Nếu như anh muốn làm con rùa rụt cổ thì cứ nói sớm là được rồi, anh yên tâm! Nếu như không trông cậy vào anh được thì em cũng không miễn cưỡng, trên đời này còn nhiều đàn ông tự nguyện cho em nhờ cậy vào!”
“Cảnh Diệp Nhã!”
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng quát lớn, lúc này cô ta mới bừng tỉnh, cô ta nhất thời tức giận mà nói những lời sai trái.
Sắc mặt cô ta thay đổi, liền vội vàng giải thích: “Anh Bân…”
“Hừ!” Mộ Ngạn Bân cười lạnh lùng.
“Sao? Cuối cùng cũng nói ra những lời thật lòng rồi? Được thôi! Nếu cô đã thấy tôi không bằng người khác, thì cô cứ bảo tôi là sẽ tìm mấy người đó, thật đấy, tôi chẳng để bụng tí nào đâu.”
“Em không phải có ý đó…”
“Tôi chẳng cần biết cô có ý gì! Cô nhớ kĩ cho tôi, bây giờ thân phận mợ chủ nhà họ Mộ của cô, chẳng qua chỉ là một cuộc mua bán của nhà họ Mộ và nhà họ Cảnh, sau khi giao dịch kết thúc, chúng ta mỗi người một ngả, sau này không có chuyện gì đừng đến làm phiền tôi, vậy đi! Tạm biệt!” Nói xong, anh ta liền thẳng thừng cúp máy
Cảnh Diệp Nhã sững sờ ở đó, tiếng cúp máy vô tình như là một con dao đâm mạnh vào tim cô ta, những lời nói cay nghiệt của anh ta càng như những cây kim kích động cô ta.
Mua bán?
Đường ai nấy đi?
Ha ha…
Có một số chuyện, cô ta luôn không muốn phải đối diện,