Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.
“Vậy thì không đúng rồi.” Bà cụ nhíu mày: “Theo lý thuyết thì tiểu tam và đứa con riêng đã vào tận nhà thì đương nhiên mẹ con sẽ có dự cảm không lành là bản thân gặp phải chuyện không may, dù sao thì cũng không thể chỉ để lại cho đứa con duy nhất của mình một sợi dây chuyền được.”
“Bà nội, ý của bà là…”
“Con xem đi, nếu bà là mẹ con, biết rõ đối phương khí thế rào rạt, nhất định không chỉ là vì cha con còn vì tài sản nữa.
Nếu như vậy, trước khi chuyện xảy ra, bà sẽ chuyển một phần tài sản đến danh nghĩa con, cứ như vậy, cho dù tương lai có xảy ra chuyện tốt xấu gì thì con cũng không bị người ức hiếp, con nói coi có đúng hay không?”
Cảnh Ngọc Ninh hơi sửng sờ.
Thực ra thì trước đây không phải cô không cảm thấy nghi ngờ chuyện này nhưng khi mẹ cô qua đời, lại nghĩ mấy chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa theo cô biết, lúc mẹ cô còn sống, ban dầu Mặc Thị có rất nhiều tài sản, cũng đã bị Cảnh Minh Đức và hai mẹ con Dư Thanh Liên chiếm đoạt.
Mẹ cô Mặc Thanh Vy là người có tính tình không màn danh lợi, cũng không thích tranh đoạt.
Bởi vậy, mặc dù mấy năm nay hai mẹ con kia ngày càng thèm khát, thậm chí còn đổi tên Mặc Thị thành Cảnh Thị, bà cũng không có ý kiến gì.
Hơn nữa, cũng không biết có phải do ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy hình như mẹ cô có tâm sự gì đó.
Có đôi khi, sẽ tỏ ra cảm giác xấu hổ với Cảnh Minh Đức.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Cảnh Minh Đức càng làm mấy chuyện quá đáng hơn.
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Lục Trình Niên thấy thế, cũng không muốn để cô thương cảm về mấy chuyện đã qua nên lập tức đổi đề tài.
“Được rồi, bây giờ đang là thời gian ăn cơm, chúng ta đừng nói tới mấy chuyện này nữa, nè Ninh Ninh, em nếm thử con cua bự này đi.”
Nói xong, lập tức giơ tay lột cái càng cua cho vào trong bát của Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh phục hồi tinh thần, gật đầu.
Ở đối diện, An An thấy thế cũng giòn giã nói: “Ba ơi, con cũng muốn ăn cua nữa.”
Lục Trình Niên nhìn bé một cái rồi gắp cho con bé một miếng gạch cua trong bát của anh.
Bé con nhìn gạch cua vàng ruộm trong bát mình, lòng chợt không vui.
Con bé phồng mặt giận dữ nói: “Con không muốn! Con muốn cua mà ba bóc, phải to như con của mẹ vậy!”
Cô bé nói rồi chỉ vào bát của Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh không khỏi bật cười.
Lục Trình Niên mang vẻ mặt hung dữ.
“Sức khỏe của con không tốt không biết sao? Bác sĩ bảo không thể cho con ăn nhiều thức ăn lạnh, hôm nay ba chỉ cho phép con ăn nhiêu đây là vì nể mặt mẹ con nên mới đặc biệt ban ơn cho con ăn thêm miếng nữa, nếu con không chịu ăn vậy thì trả lại cho ba đi.”
Nói xong, còn thực sự giơ tay đoạt lấy bát của con bé.
Con bé thấy thế thì nhanh chóng cầm lấy chiếc bát trước mặt.
Một đôi mắt đen láy tựa trăng mờ như sương, cái miệng thì nhỏ nhắn, nhìn qua rất uất ức.
“Ba hư quá, dám cướp cua của người ta ăn, An An không muốn ngồi cùng ba nữa.”
Nói xong, con bé nhảy xuống ghế, giẫm giẫm vài bước chạy tới bên cạnh của Cảnh Ngọc Ninh, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Ngọc Ninh.
“An An muốn ngồi với mẹ.”
Con bé nói xong, còn đặc biệt ngửa đầu cười lấy lòng với Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy, lòng của cô như được sưởi ấm, lập tức sờ đầu con bé để vỗ về.
Lại đặt một miếng thịt vào trong bát con bé, dịu dàng nói: “An An không được ăn cua, An An có thể ăn thịt kho tàu được không? Thịt kho tàu cũng rất ngon.”
An An gật đầu, dùng thìa nhỏ múc một miếng thịt trong bát lên ăn, sau đó còn nheo mắt thỏa mãn.
“Cảm ơn mẹ nhe, thịt mẹ gắp ăn ngon lắm.”
Lục Trình Niên: “…”
Lúc trước là ai có bị đánh chết cũng không chịu ăn thịt kho tàu hả?
Thật là vừa có mẹ đã quên ba!
Nhìn hai mẹ con đang