Được Đồng Thanh Thư nhắc nhở, Cảnh Diệp Nhã mới kịp phản ứng.
Cô ta lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, chỉ cần một ngày em vẫn còn là vợ của anh Ngạn Bân, vẫn còn là con dâu của nhà họ Mộ, bọn họ sẽ không thể mặc kệ em, chị Đồng, chị giúp em gọi điện thoại với, chị giúp em gọi điện thoại cho anh Ngạn Bân.”
Đồng Thanh Thư khẽ gật đầu, đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, điện thoại đã được gọi đi.
Cô ta đi tới nói với Diệp Nhã: “Bọn người cậu Mộ đã đang ở trên đường rồi, chắc là đã sớm nghe được tin em bị bắt, thời điểm chị gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói rất nhanh sẽ đến.”
Cảnh Diệp Nhã nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tốt, còn tốt là cô ta còn chiếm được vị trí mợ chủ của nhà họ Mộ.
Dù cho bây giờ Mộ Ngạn Bân đã không còn yêu cô ta, cũng sẽ vì thanh danh của nhà họ Mộ, cũng sẽ không có khả năng nhìn cô ta trở thành nữ tù nhân.
Đồng Thanh Thư ở bên, đợi cùng với cô ta, cũng không lâu lắm, Mộ Ngạn Bân và Mộ Trình Thiên đã đến.
Cảnh Diệp Nhã vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức cảm thấy toàn bộ sự uất ức vốn dĩ chèn ép ở trong lồng ngực, lúc này đã bùng nổ ra.
Cô ta nhịn không được, vành mắt đỏ hồng, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, gọi một tiếng: “Ba! Anh Ngạn Bân!”
Mộ Trình Thiên vẫn là dáng vẻ đó, sắc mặt không lạnh không nóng, khẽ gật đầu.
“Hai người tâm sự đi, ba đi qua bên kia thương lượng một chút trước.”
Mộ Ngạn Bân khẽ gật đầu.
Dù sao nhà họ Mộ ở Nam Thành cũng có chút nhân mạch, biết thân phận của Cảnh Diệp Nhã đặc thù, vì vậy, mọi người cũng không quấy rấy bọn họ.
Để trống toàn bộ phòng thẩm vấn, để bọn họ nói chuyện.
Cảnh Diệp Nhã ngồi ở trên ghế, giờ phút này, trong lòng tràn đầy uất ức chua xót, đều hóa thành nước mắt rơi xuống.
Mộ Ngạn Bân ngồi ở phía đối diện, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô sẽ không cho rằng, gây ra chuyện lớn như vậy, cô chỉ cần khóc là có thể giải quyết vấn đề chứ?”
Cảnh Diệp Nhã ngây người.
Cô ta thu nước mắt lại, ngẩng đầu, nước mắt mông lung nhìn anh ta.
“Thật xin lỗi, anh Ngạn Bân, là do em đã mang phiền toái đến cho mọi người, cảm ơn anh đã chịu đến cứu em ra ngoài, em cam đoan, sau này nhất định em sẽ ngoan ngoãn, cũng không tiếp tục gây chuyện nữa.”
Mộ Ngạn Bân khẽ trào phúng, giật giật khóe môi.
“Sau này?”
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Chuyện sau này để sau này hãy nói, trước tiên nói một chút về tình huống bây giờ của cô.”
Cảnh Diệp Nhã vội vàng gật đầu, uất ức nói: “Vừa rồi chị Đồng đã đi nộp tiền bảo lãnh, nhưng bọn họ không đồng ý, anh Ngạn Bân, anh nhất định phải nghĩ biện pháp giúp em.”
Mộ Ngạn Bân gật gật đầu.
“Tôi có thể cứu cô, nhưng cô phải phối hợp với tôi, được không?”
Cảnh Diệp Nhã vội vàng đồng ý.
“Anh Ngạn Bân, anh muốn em phải phối hợp với anh như thế nào? Anh nói đi, em chắc chắn sẽ làm.”
Mộ Ngạn Bân khẽ trào phúng nhếch khóe miệng: “Cảnh Ngọc Ninh ở đâu?”
Cảnh Diệp Nhã: “…”
Sắc mặt của cô ta biến đổi, chỉ cảm thấy dây cung kép căng ở trong đầu đột nhiên đứt gãy, giống như có đồ vật gì đó kêu “Uỳnh!” một cái, đột nhiên nổ tung.
Cô ta không dám tin nhìn đối phương, run giọng nói: “Đến cả anh cũng cảm thấy, em giấu Cảnh Ngọc Ninh đi sao?”
Mộ Ngạn Bân nhìn cô ta lạnh như băng: “Cô là hạng người gì, tôi biết rất rõ, cô hận Cảnh Ngọc Ninh đến như thế nào, tôi cũng biết rõ, Diệp Nhã, nể tình chúng ta là vợ chồng, chỉ cần hôm nay cô chịu nói ra tung tích của cô ấy, tôi sẽ cứu cô, thế nào?”
Cảnh Diệp Nhã đột nhiên cảm thấy rất hoang đường.
Cô ta chưa từng gặp chuyện buồn cười như vậy.
Chồng của cô ta, ở trong lúc cô ta nguy cấp nhất, lại ép cô ta nói ra tung tích của cô gái khác, mới bằng lòng cứu cô ta.
Cảnh Diệp Nhã nghẹn ngào nở nụ cười, càng cười càng điên cuồng, cuối cùng tất cả nước mắt cũng đều rơi ra.
Cô ta nhìn