Đi được một nửa, Cảnh Diệp Nhã chợt dừng lại.
Cô ta quay đầu nhìn một nhân viên cảnh sát ở trong đó, trầm giọng nói: “Tôi muốn gọi điện thoại!”
Nhân viên cảnh sát kia không nhịn được nhìn cô ta: “Hôm nay cô đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại rồi? Thật sự cho rằng sẽ có người đến cứu cô sao? Đừng mơ mộng nữa, ngoan ngoan ở đây, thành thực nhìn cho rõ tội của chính mình mới là con đường đúng đắn, hiểu chưa?”
Cảnh Diệp Nhã lạnh lùng cong khóe môi.
Cô ta bỗng nhiên dời một bước về phía bên cạnh, bỗng nhiên đập mạnh đầu mình về phía tường.
Hai nhân viên cảnh sát đều bị dọa, vội càng nhanh nhẹn giữ chặt cô ta.
“Cô điên rồi? Cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn gọi điện thoại!”
Hai nhân viên cảnh sát: “…”
Cuối cùng, một người trong đó bất đắc dĩ phất tay.
“Được rồi được rồi, cho cô ta đi! Đúng là điên rồi!”
Cảnh Diệp Nhã đúng hẹn lấy được điện thoại.
Cô ta cầm di động, chỉ cảm thấy đầu ngon tay đều đang run rẩy.
Lấy lý do riêng tư, sau đó để hai vị cảnh sát đi ra ngoài, lúc này, cô ta mới gọi điện thoại.
Phía đối diện, là một giọng nữ dịu dàng.
“A lô, là ai vậy?”
“Là tôi.”
Phía đầu dây bên kia yên tĩnh trong nháy mắt.
Ngay sau đó, thì nhẹ nhàng cười: “Tôi cho là cô đã bị giam giữ chứ, thế mà còn có thể gọi điện thoại? Xem ra có bản lĩnh rất lớn.”
Giọng nói của Cảnh Diệp Nhã lạnh lùng: “Chuyện này cô cũng có tham dự một phần, nếu như tôi không được cứu ra, cô cũng đừng mong có kết quả tốt.”
“Ồ, cô đây là đang uy hiếp tôi sao?”
“Rõ ràng cô đã nói là sẽ không có việc gì, hiện tại tôi lại rơi vào cảnh này, làm minh hữu, không phải cứu tôi ra là chuyện cô nên làm sao?”
“Minh hữu? Minh hữu gì chứ? Tại sao tôi lại nghe không hiểu cô đang nói gì? Cảnh Diệp Nhã, cô có chứng cứ gì chứng minh tôi giúp cô làm chuyện này không? Toàn bộ hành trình tôi chỉ hàn huyên với cô vài câu, gọi cho cô vài cuộc điện thoại mà thôi, cái khác thì tôi không làm gì cả, cô sao có thể vu oan cho tôi như vậy?”
Nghe đối phương đắc ý huênh hoang, thậm chí giọng điệu còn có vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Cảnh Diệp Nhã tức giận đến mức hàm răng cũng đau.
“Cô là người nhà họ Quan ở kinh đô, chẳng lẽ cô không sợ tôi nói chuyện này ra ngoài, để về sau cô không thể ngẩng đầu làm người sao?”
Đối phương lạnh lùng cười.
“Tôi có tiếng là cô gái ngoan ngoãn ôn nhu hiếu thuận, vẫn luôn được bà Quan yêu thích, mọi người đều biết thân thể của tôi không tốt, vẫn luôn rất ít tham gia vào chuyện bên ngoài.”
Mà cô, một người mở miệng nói linh tinh, là người thứ ba, hãm hại chị gái, tựa như một con chó dại cắn người khắp nơi, cô nói hai chúng ta đều nói ra, ai có thể đáng tin hơn?”
“Cô!”
Người bên kia còn nói thêm: “À, quên mất chưa nói với cô, kỳ thật tôi rất tán thưởng chị của cô, trước đây thật lâu, tôi đã từng gặp cô ấy, cô ấy đã cứu tôi một mạng, chỉ là sau đó cô ấy không nhớ tôi.”
Tôi nghĩ, là người hẳn là nên có ơn tất báo, cho nên lần này đã trợ giúp nhỏ cho cô ấy, cũng không tính là gì, chỉ là trợ giúp mà thôi.
Cô cũng không cần oán hận, nếu như không phải là cô có ý đồ xấu trước, cũng sẽ không bị tôi lợi dụng, Cảnh Diệp Nhã, cô hẳn là nên cảm tạ Cảnh Ngọc Ninh không thực sự xảy ra chuyện gì, nếu không, hôm nay cô cũng không có cơ hội gọi điện thoại cho tôi.
Được rồi, nói đến đây thôi, con đường sau này, cô tự giải quyết cho tốt.”
Đối phương nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Cảnh Diệp Nhã quả thật là tức giận đến mức không nhịn được.
Dù thế nào cũng không nghĩ đến đối phương lại đùa giỡn cô ta.
Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến lời vừa rồi đối phương vừa nói.
Trước đây thật lâu, Cảnh Ngọc Ninh từng cứu cô ta một mạng…
Có ơn tất báo, trợ giúp…
Toàn thân cô ta bỗng nhiên run lên!
Giống như có một con rắn độc âm lãnh, chậm rãi bò lên người cô ta từ xương cụt, làm cho cô ta lạnh cả sống lưng.
Cô