Gió đêm mang theo vài chiếc lá còn sót lại trên mặt đất, chúng xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống.
Nhân viên phòng bảo vệ bị gió kích thích đến mức tỉnh giấc.
Anh ta nhìn về phía trước với đôi mắt ngái ngủ, mơ hồ thấy một bóng đen vụt qua, nhưng khi chớp mắt mấy cái thì lại không thấy gì nữa.
Quái lạ, chẳng lẽ anh ta bị hoa mắt sao?
Anh ta đứng dậy, dụi mắt, nhìn xung quanh, khi chắc chắn rằng không có gì, mới yên tâm ngồi xuống.
Cảnh Diệp Nhã chưa dám dừng lại, sợ những người phía sau phát hiện sẽ đuổi theo.
Khi cô ta chạy ra đường chính bên ngoài mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta đứng đó, chống đầu gối, cho tới bây giờ, cô ta thật sự có thời gian nghĩ xem ai đã thả mình ra?
Nếu không lầm, khi cô ta tỉnh dậy, có thấy một bóng người bước ra.
Không có gì ngạc nhiên, chùm chìa khóa, điện thoại di động và cánh cửa đang mở là do người đó cố tình để lại cho cô ta.
Người đó là ai?
Tại sao phải làm vậy?
Quen biết cô ta?
Cảnh Diệp Nhã đứng đó, đột nhiên nhớ ra rằng cô ta vừa chạy trốn như thế có tính là vượt ngục không?
Chắc không phải, cô ta chưa bị kết án, chỉ bị tạm giam thôi.
Nhưng trong lòng vẫn không yên.
Dẫu sao, bà Vương Tuyết là người chỉ thị cô ta làm việc này, muốn cô ta ở đồn cảnh sát tỏ ra ngây ngô không biết gì một thời gian, rồi họ sẽ tìm cách cứu cô ta.
Nhưng dù sao cô ta cũng tự mình chạy ra, đến lúc đó cũng khó biện minh.
Cảnh Diệp Nhã từ nãy đến giờ không hề cảm thấy sợ hãi, vừa rồi cô ta chỉ lo chạy trốn theo bản năng, giờ mới nhớ ra làm vậy cũng chẳng khác gì vượt ngục!
Nên làm gì bây giờ?
Quay lại?
Không, không được.
Quay trở lại không có cách nào để giải thích.
Cô ta nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hai bên thái dương đau đến co giật vì gió lạnh, càng thêm rối bời, trong đầu không nghĩ ra được gì.
Đúng lúc này, điện thoại kêu “tinh” một tiếng.
Cô ta hơi sững người, cầm điện thoại lên xem, thì thấy một tin nhắn.
Trái tim cô ta thắt lại, đầu ngón tay khẽ run, mở ra xem.
Chỉ thấy có một bức tranh bãi biển, trong bức tranh, một người phụ nữ mặc váy dài đi biển đang cười tươi như hoa trước mặt trời.
Ở mặt sau của bức ảnh, còn có một địa chỉ được viết, thật bất ngờ là địa chỉ đảo Thế Ninh.
Đồng tử của Cảnh Diệp Nhã mở to vì sợ hãi.
Cảnh Ngọc Ninh? Cô đang ở trên đảo?
Hèn chi, cô ta lục tung cả Nam Thành, thiếu chút nữa đào cả ba thước đất lên, mà không thể tìm ra cô.
Hóa ra cô đã rời khỏi Nam Thành từ lâu!
Con khốn chết tiệt này!
Cảnh Diệp Nhã nghiến răng tức giận, nhưng sau đó ngay lập tức nghĩ, ai đã gửi tin nhắn này?
Chỉ thấy người kia dùng một địa chỉ gmail để gửi tin, nếu bên kia cố tình che giấu danh tính thì nếu chỉ dựa vào địa chỉ này, hẳn sẽ không tìm ra được.
Cô ta không khỏi cau mày.
Nhưng cho dù đó là ai, nếu đã gửi bức ảnh này, hẳn là không muốn làm hại cô ta.
Dẫu sao, ai cũng biết bây giờ tung tích của Cảnh Ngọc Ninh quan trọng như thế nào đối với cô ta!
Nghĩ tới đây, Diệp Cảnh Nhã không khỏi lộ ra một tia giễu cợt.
Cảnh Ngọc Ninh, cứ chờ đấy!
Muốn hãm hại cô ta đúng không? Cô ta sẽ trực tiếp đến bắt người, để xem cô giải thích như thế nào với giới truyền thông và khán giả!
Đêm đó, Cảnh Diệp Nhã mua vé đến đảo Thế Ninh từ chợ đen, đến đấy tìm người.
Chuyện này, giờ cô ta vẫn không dám lộ ra.
Thứ nhất, cô ta đã trốn ra bất hợp pháp, thứ hai, sau khi rút ra bài học từ vài lần trước, trước khi thực sự bắt được người, cô ta sẽ không nói ra phòng vạn nhất.
Vì vậy, trước khi đi, cô ta không nói với ai ngoại trừ gửi một tin nhắn cho Dư Thanh Liên.
…
Những