Quan Thu Hà đứng ở cửa, tay cầm một chiếc vali nhỏ, thấy cô quay đầu lại, cười nói: “Cô Cảnh, tôi không quấy rầy cô chứ.”
Cảnh Ngọc Ninh thu lại tâm tư, đi tới.
“Không.”
Ánh mắt cô rơi vào chiếc vali bên cạnh Quan Thu Hà, cô kinh ngạc: “Cô đi sớm vậy?”
“Ừ, chẳng qua tôi đến chụp vài bộ ảnh quảng cáo sản phẩm đại diện. Được biết bà nội Lục ở đây nên nhất thời muốn qua xem. Không được nghỉ nhiều nên hôm nay phải về.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.
“Vậy để tôi tiễn cô.”
Quan Thu Hà lắc đầu cười: “Không cần, tôi đến đây để chào cô thôi. Trợ lý của tôi đã tới, đang đợi tôi ở dưới lầu. Tôi sẽ tự mình đi xuống.”
Cảnh Ngọc Ninh không biết là cô ta cố ý khách khí hay là có ý tốt không để quản lý thấy cô.
Nhưng cô cũng không kiên trì nữa, gật đầu.
“Vậy đi đường bình an.”
“Ừm, cô cũng vậy.”
Nhìn Quan Thu Hà rời đi, Cảnh Ngọc Ninh mới nhớ tới vấn đề vừa rồi.
Lý do tại sao Cảnh Diệp Nhã trốn thoát và gửi một tin nhắn như vậy cho Dư Thanh Liên, cô ta hẳn là đã nhận được một số tin tức.
Ai đã truyền tin cho cô ta?
Quan Thu Hà?
Không đúng.
Dẫu sao, chuyện cô ở đảo Thế Ninh, ngoài nhà họ Lục, cũng chỉ có Quan Thu Hà biết.
Nếu tin tức này bị tiết lộ, Quan Thu Hà sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên, để giữ hình tượng trong mắt bà cụ Sầm và Lục Trình Niên, cô ta sẽ không làm như vậy.
Rốt cuộc là ai?
Hơn nữa, Cảnh Diệp Nhã đã biết cô đang ở đảo Thế Ninh, từ Nam Thành đến đây chỉ mất vài giờ.
Tại sao cô ta vẫn chưa đến? Thậm chí còn biến mất một cách khó hiểu?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy trước mặt có một đám sương mù bao phủ, trong lòng rối bời, không hiểu nên giải quyết như thế nào.
May mắn thay, hiện tại chỉ có Cảnh Diệp Nhã mất tích, không có tình huống gì xảy ra nữa.
Cách duy nhất lúc này là án binh bất động, quan sát xem việc sẽ xảy ra tiếp theo.
Nghĩ vậy, Cảnh Ngọc Ninh cũng không nghĩ nữa, liền đi ra ngoài tìm An An.
Mà bên kia.
Trong căn phòng gỗ lạnh lẽo và ẩm ướt, Cảnh Diệp Nhã tỉnh dậy trong bàng hoàng.
Đầu cô ta vẫn còn hơi choáng váng, mắt nặng trĩu không mở ra được, cuối cùng thật vất vả mới mở mắt ra, cô ta cảm nhận được bóng tối xung quanh.
Cách đó không xa, có một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, có thể nhìn thấy một bóng người lay động.
Đây là đâu?
Cô ta bất giác nghĩ, trong trí nhớ của mình, cô ta vừa mới lên thuyền, vì quá đói nên đã ăn một ít đồ ăn tối được chuẩn bị sẵn trên thuyền, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Và sau đó……
Cảnh Diệp Nhã cau mày, suy nghĩ mông lung, và sau đó là chuyện gì xảy ra?
Hình ảnh trong trí nhớ bị huy động, trong lúc mơ mơ màng màng, như bị người khác đưa tới đưa lui, cuối cùng bị nhốt trong phòng tối.
Không hay rồi!
Cảnh Diệp Nhã tỉnh dậy ngay lập tức, gần như là bản năng, bật dậy khỏi mặt đất.
Chung quanh tối đen như mực, trước mặt có một cánh cửa đang đóng hờ, lộ ra một chút ánh sáng.
Hai tay bị trói sau lưng, chân cũng bị trói, dưới thân là sàn gỗ toát ra hơi ẩm mặn chát, bên tai có gió rít gào, giống như ở trên thuyền.
Trên thuyền?
Nhận thức này khiến Cảnh Diệp Nhã hơi giật mình, cổ tay cô ta đau đớn vì bị trói chặt.
Cô ta cau mày, vùng vẫy muốn thoát ra vài lần, thay vì dứt ra, cô ta lại quấn cổ tay mình càng lúc càng đau.
Trái tim cô ta khẽ