Người hầu nhìn Lục Lan Chi lại nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng không thích hợp lại không dám hỏi gì.
Cô ta cung kính nói “Vâng”, sau đó đi tới đỡ Lục Lan Chi.
Lục Lan Chi tức giận đến muốn bốc khói, bà ta nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Cảnh Ngọc Ninh thì trong đầu không ngừng vang vọng câu nói “Tôi mới là bà chủ tương lai của nhà họ Lục.”
Bà ta hận không thể nhào lên xé nát cô!
Nhưng cuối cùng bà ta hít sâu một hơi, đè xuống sự không vui và tức giận xuống đáy lòng.
“Được rồi, cô đúng là to gan dám nói mấy lời đó ở trước mặt tôi, tốt lắm, chúng ta cùng chờ xem! Cảnh Ngọc Ninh, tôi cũng khuyên cô một câu, vợ có thể thay đổi được nhưng cô ruột thì không!
Tôi nhìn Trình Niên từ nhỏ lớn lên, ở trong lòng nó thì cho dù hiện tại thích cô cũng chỉ là nhất thời, hoa đẹp cũng sẽ tàn, cô cứ chờ xem! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi đuổi cô ra khỏi nhà họ Lục!”
Bà ta nói xong mới dựa vào tay người hầu, nổi giận đùng đùng rời đi.
Lục Lan Chi vừa đi, Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy bầu không khí lập tức thông thoáng.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy cơn tức giận trong lồng ngực sắp đi qua cổ họng tràn ra ngoài.
Qua một lúc lâu cảm xúc mới khôi phục lại một chút.
Cô xoay người cất bước đi ra ngoài.
Cô lên xe, Lục Trình Niên nhìn ra sắc mặt cô không thích hợp thì không khỏi nhíu nhíu mày.
Anh đặt cuốn tạp chí vừa xem trong lúc chờ cô qua một bên, đến gần hỏi: “Sao vậy? Cô lại nói gì với em?”
“Không có gì.”
Cảnh Ngọc Ninh không phải không muốn nói những lời của Lục Lan Chi với anh, cô chỉ cảm thấy không cần thiết.
Cô luôn tin tưởng Lục Trình Niên, nói hay không nói cũng không có gì khác nhau.
Cô hít sâu một hơi nóiTô Thâm: “Lái xe đi!”
Tô Thâm gật đầu, khởi động xe chậm rãi chạy ra ngoài.
Lục Trình Niên vẫn luôn im lặng nhìn cô.
Đôi mắt anh luôn luôn rất tốt, năng lực quan sát càng sắc bén lại tinh tế, không thể nào không nhìn ra được cô đang đè nén cảm xúc trong lòng.
Sắc mặt cô gái lạnh lùng cùng với đáy mắt có chút hồng hồng đã chứng minh cho anh biết cô chịu tủi thân.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Lục Lan Chi lại nói gì đó khó nghe.
Sắc mặt Lục Trình Niên lạnh xuống.
Anh lấy điện thoại ra, trầm giọng nói: “Hiện tại anh gọi điện thoại hỏi cô!”
Cảnh Ngọc Ninh thấy thế thì híp mắt lại, vội vàng đưa tay ngăn cản.
“Đừng gọi.”
Lục Trình Niên nhíu mày.
Trình Niên dừng một chút, điều chỉnh cảm xúc của mình, lúc này mới nói: “Cô vốn không thích em, cảm thấy em mượn chuyện lần này làm khó dễ cô, muốn đuổi em ra khỏi nhà họ Lục.
Cô vốn đã hiểu lầm, nếu hiện tại anh lại gọi điện thoại qua đó thì cho dù nói cái gì, cô cũng sẽ nghĩ em mách lẻo với anh, lại cảm thấy em nhắm vào cô, cứ như vậy thì hiểu lầm ngày càng sâu, cũng không giải quyết được vấn đề thực tế, cho nên anh không cần phải gọi.”
Lục Trình Niên lạnh lùng nói: “Nhưng em chịu tủi thân.”
Cảnh Ngọc Ninh miễn cưỡng cười cười.
“Không gọi là tủi thân, người quan tâm mình nói như vậy mới là tủi thân, còn người khác thì không đáng là gì.”
Cô nói xong thì quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên đường lớn yên tĩnh không bóng người.
Lục Trình Niên đau lòng, anh nắm lấy tay cô, xoay cô lại ôm vào lòng.
“Ngọc Ninh, xin lỗi, bởi vì anh nên em mới phải chịu tủi thân.”
Cảnh Ngọc Ninh cười một chút.
“Anh nói cái gì?”
“Em không hy vọng anh khó xử giữa em và cô, cho nên mới không so đo với cô, anh biết hết, nhưng Ngọc Ninh, em là vợ của anh, nếu em chịu tủi thân thì anh cũng sẽ không vui vẻ, tính tình của cô ngang ngược, trước kia không sao nhưng nếu cô cứ nhắm vào