Hoa Mộng Dao suy nghĩ: “Có lẽ tớ ở cữ xong thì sẽ quay về.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt: “Nhanh như vậy?”
“Ừ.”
Dường như Hoa Mộng Dao có chút tâm sự, nhưng cô không định nói với Cảnh Ngọc Ninh, cười nói: “Đến lúc đó tớ sẽ tìm cậu tụ tập một chút.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Được, đến lúc đó tớ sẽ đi đón cậu.”
“Ừ.”
Hai người cúp điện thoại.
Một tháng sau, Hoa Mộng Dao quay về từ nước F.
Hôm đó Cảnh Ngọc Ninh đi đón cô.
Bên người cô còn mang theo đứa nhỏ, bởi vì sợ bị chụp nên che chắn đầy đủ, vô cùng khiêm tốn.
Cảnh Ngọc Ninh đón cô xong thì lên xe mới quan tâm cẩn thận nhìn cô một lần.
Cũng may sắc mặt Hoa Mộng Dao rất tốt, ngoại trừ bởi vì sinh con nên hơi đẫy đà một chút thì không có gì thay đổi.
Cảnh Ngọc Ninh mới nhẹ phào nhẹ nhõm.
Cô đến gần ôm lấy Hoa Mộng Dao.
“Cuối cùng cậu cũng trở lại, không biết tớ nhớ cậu bao nhiêu đâu.”
Hoa Mộng Dao cười: “Haha, nếu cậu Lục nghe thấy lời này thì nhất định sẽ ghen.”
Cảnh Ngọc Ninh cũng không khỏi bật cười, hờn dỗi nói: “Mặc kệ anh ấy.”
Hoa Mộng Dao trở về nhưng không về Nam Thành, mà ở lại Kinh Đô.
Cảnh Ngọc Ninh đã sớm tìm chỗ ở cho cô, một biệt thự nhỏ độc lập cách biệt thự Phong Kiều không xa.
Căn nhà này vốn trên danh nghĩa của Lục Trình Niên, sau đó Lục Trình Niên chuyển mấy chục bất động sản trên danh nghĩa qua cho Cảnh Ngọc Ninh, vì vậy hiện tại căn nhà này là của Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh sắp xếp cho mẹ con Hoa Mộng Dao xong thì nói cô nghỉ ngơi hai ngày trước, sau đó sẽ tổ chức tiệc chào đón.
Hoa Mộng Dao biết cô lo lắng cho mình cảm thấy lạ lẫm không quen, vì thế mới làm như vậy.
Cho nên cô ấy cũng không từ chối ý tốt của cô, lập tức đồng ý.
Hai ngày sau, Cảnh Ngọc Ninh ra mặt tổ chức tiệc, mời toàn bộ đám người Tần Tranh đến cùng ăn uống và ca hát.
Lúc cô đến KTV thì những người khác đã tới rồi.
Hôm nay An An nghỉ, vì vậy Cảnh Ngọc Ninh cũng đưa con bé theo.
Cô vừa xuống xe thì gặp Hoa Mộng Dao ở cửa.
Hoa Mộng Dao đặc biệt đứng ở cửa chờ bọn họ, An An biết cô, sau khi con bé nhìn thấy cô thì nhiệt tình đi tới ôm một cái, mỉm cười ngọt ngào nói: “Dì Mộng Dao.”
Hoa Mộng Dao vui vẻ không thôi, nụ cười miệng không khép lại được.
Cô ôm con bé quan sát: “An An thật là ngoan, vừa cao lại xinh đẹp. Nào, để dì xem có cao lên chút nào không.”
Cô nói xong thì lùi lại một bước quan sát, cười nói: “Vẫn rất cao.” . truyện ngôn tình
Lục Trình Niên nắm tay Cảnh Ngọc Ninh đi tới, Hoa Mộng Dao nhìn hai người một cái, cười nói: “Đã lâu không gặp Lục Tổng, xem ra mấy ngày nay cậu rất thoải mái, tươi cười rạng rỡ, thế nào, tình cảm của vợ chồng son không tệ nhỉ?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút xấu hổ cười cười, trừng mắt nhìn cô một cái.
Cô kông đợi Lục Trình Niên trả lời đã nói: “Không tệ, thế nào.”
Hoa Mộng Dao cười: “Có thể thế nào chứ, tất nhiên là chúc mừng cậu tìm được chân ái.”
Cảnh Ngọc Ninh cũng chớp mắt: “Nói cứ như cậu không có vậy, tớ nói cho cậu biết tối hôm nay người yêu thật lòng của cậu cũng tới.”
Hoa Mộng Dao ngẩn ra, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì phía sau vang lên tiếng động cơ ô tô.
Sau đó cô nhìn thấy xe của Quý Lâm Uyên chạy về phía này.
Cô hơi sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Cảnh Ngọc Ninh cũng vừa mới biết Quý Lâm Uyên cũng sẽ đến.
Thật là trùng hợp, cô và Quý Lâm Uyên đã sớm quen biết, lúc trước bởi vì Hoa Mộng Dao thích người này, cô còn quan tâm nhiều hơn một chút.
Không phải nói chứ lúc mấy người học cấp ba còn chung trường.
Không ngờ Quý Lâm Uyên lại là cháu trai của