Tạm thời không bàn đến hôn sự của hai người, chẳng mấy ngày nữa là đến Tết, nhưng Cảnh Ngọc Ninh lại nghe được một chuyện rất kỳ lạ.
Bỗng nhiên tìm được cô con gái bị mất tích của nhà họ Quan!
Tin tức này bắt đầu truyền ra từ hai hôm trước, cũng vì thế mà nhà cũ mới không có tinh lực nhúng tay vào hôn sự của Quan Ân Tuyền.
Theo lý mà nói, nhà họ Quan tìm con lâu như thế, bây giờ tìm được con rồi thì cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng điều kỳ lạ đó là, Cảnh Ngọc Ninh biết người mà họ tìm về!
Nhìn gương mặt trên màn hình máy tính, Tống Linh vừa tìm được cho cô một đống tài liệu, Cảnh Ngọc Ninh thật sự muốn cười khẩy.
Có câu con rết trăm chân, chết mà không ngã, chắc đang nói đến Cảnh Diệp Nhã.
Thiên kim tiểu thư bị lưu lạc của nhà họ Quan ư?
Ôi! Sao có thể chứ!
Người khác không biết về Cảnh Diệp Nhã, nhưng cô cực kĩ hiểu rõ.
Cô ta nào phải là viên trân châu bị lạc mất ở nhân gian, mà rõ ràng là đứa con riêng của Dư Thanh Liên và Cảnh Minh Đức từ mối tình vụng trộm.
Năm đó khi tới nhà họ Cảnh, để chứng minh Cảnh Diệp Nhã là con của Cảnh Minh Đức, Dư Thanh Liên đã đi xét nghiệm huyết thống trước mặt mọi người, chắc chắn không thể sai được.
Đã thế, tại sao nhà họ Quan lại nhận lại cô ta chính là đứa bé đó của nhà họ Quan chứ?
Cảnh Ngọc Ninh không thể nào hiểu nổi.
Phải nói phần lớn người nhà họ Quan đều rất thông minh, không thể nào gạt gẫm dễ dàng thế được, hơn nữa cô cũng không cho rằng chỉ mỗi mình Cảnh Diệp Nhã thì có thể lừa nổi bọn họ.
Rốt cuộc là sao?
Cảnh Ngọc Ninh rất thắc mắc, nhưng dù cô có ngờ vực thế nào thì cũng không thể có được câu trả lời khi ngồi ở nhà.
Vì thế, tranh thủ buổi trưa rảnh rỗi, cô bèn đến công ty tìm Lục Trình Niên.
Lúc này, Lục Trình Niên vừa vặn mới họp xong, thấy cô tới, ánh mắt lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng.
“Sao em đến đây vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh không có tâm trạng nói chuyện khác với anh, nói ra chuyện của Cảnh Diệp Nhã.
Lục Trình Niên đã biết chuyện này từ trước rồi, nhưng anh chẳng có mấy hứng thú với chuyện của nhà họ Quan, thế nên cũng không hỏi thăm gì nhiều, nên đến tận bây giờ mới biết, người đó lại là Cảnh Diệp Nhã.
Anh nhíu mày lại.
Cảnh Ngọc Ninh trầm ngâm: “Cảnh Diệp Nhã không thể nào là cô con gái của nhà họ Quan được, cô ta chui ra từ trong bụng Dư Thanh Liên, chuyện này em rất chắc chắn. Điều em không hiểu nổi là rõ ràng nhà họ Quan rất dễ dàng điều tra ra chuyện này, nhưng tại sao lại giả vờ không biết cố ý nhận lại cô ta chứ?”
Lục Trình Niên cũng trầm tư.
Chẳng bao lâu sau thì nhướng mày nhìn cô: “Em muốn biết thật sao?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.
“Được, tối nay em sẽ biết.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô thấy hơi khó hiểu, nhưng Lục Trình Niên cũng không giải thích gì nhiều với cô.
Lúc này Tô Thâm tiến vào, nhắc nhở Lục Trình Niên mấy vị khách hẹn buổi trưa đã đến, Cảnh Ngọc Ninh biết anh bận rộn nên không làm phiền nữa mà về trước.
Mãi cho đến tối, Cảnh Ngọc Ninh mới biết, anh nói buổi tối sẽ biết tức là sao.
Lúc này Cảnh Ngọc Ninh đang ngồi trên xe, nhìn phương hướng mà xe chạy, trong lòng hơi thấp thỏm.
“Chúng ta không chào hỏi gì trước mà cứ qua luôn, thế chắc không hay lắm nhỉ?”
Lục Trình Niên cười: “Tuy bây giờ quan hệ giữa bốn gia tộc lớn hơi căng thẳng, nhưng cũng không đến mức gươm súng sẵn sàng. Quan hệ giữa chú hai nhà họ Quan và chúng ta vẫn luôn khá tốt, khó khăn lắm nhà họ Quan mới tìm được cô con gái mất tích, chúng ta cũng nên đến chúc mừng chứ. Thêm cả quan hệ của em và Cảnh Diệp Nhã, giờ em qua đó cũng rất bình thường, còn nếu em giả vờ không biết gì cả, không có liên quan gì, đó mới gọi là không bình thường.
Cảnh Ngọc Ninh lúng túng cười.
“Nghe anh nói thế, sao em lại thế chúng ta không đến đó để giải đáp thắc mắc mà như đến trả thù vậy?”
Lục Trình Niên nhướng mày.
“Nói thế cũng đúng.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Lục Trình Niên giải thích: “Cô em gái