Vừa mới vào cửa đã nghe thấy giọng nói trầm vang rõ ràng của Cố Trường Hải.
Rất nhiều người ngồi trong phòng khách, toàn bộ người có mặt ở đây không chỉ có người nhà họ Quan. Nhận được tin tức con gái của Quan Quý Uyển đã tìm được trở về, người người đến cửa nhà chúc mừng không phải số ít.
Kinh Đô là một đầm nước đục, nhưng phàm chỉ cần có biến động hơi nhỏ, thì tin tức nhanh chóng dễ dàng phát tán ra bên ngoài.
Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên đến tương đối muộn, khi hai người đến, không chỉ có người nhà họ Cố mà người nhà họ Tần cũng đã đến đây rồi.
Tần Tranh bị cha Tần Hành Lãng kéo vào trong ngồi, vẻ mặt bất đắc dĩ không tình nguyện.
Khi nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên từ bên ngoài đi vào, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên.
“Anh hai, chị dâu, hai người đến rồi.”
Lục Trình Niên nắm tay Cảnh Ngọc Ninh cùng nhau đi tới.
Quản gia nhà họ Quan là một ông cụ họ Trần, vừa rồi vẫn luôn bận rộn ở phòng khách tiếp đón khách khứa nên lúc này nhất thời không để ý đến cửa ra vào.
Hiện tại nhìn thấy Lục Trình Niên đi đến lập tức kinh ngạc vội vàng tiến lên đón, khẽ cười nói: “Thật xin lỗi, không biết cậu Lục đại giá quang lâm nên không tiếp đón được từ xa, mong hãy thứ lỗi.”
Lục Trình Niên cười cười, lãnh đạm nói: “Quản gia Trần không cần phải khách sáo, hai nhà Lục Quan chúng ta đều là chỗ kết giao quen biết, khi còn nhỏ tôi vẫn thường hay đến, không tính là người ngoài.”
Ở bên cạnh lập tức có người trêu ghẹo xen vào: “Đúng vậy, nói đi cũng phải nói lại, cậu Lục và cô chủ nhà họ Quan còn là có hôn ước, nếu không phải có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì bây giờ hai người cũng đã kết hôn rồi, chứ đâu cần phải…”
Còn chưa nói xong, toàn bộ người trong phòng khách đều rơi vào cảnh yên tĩnh như chết.
Người nói là một quý bà, cũng không biết người này là quý bà của nhà nào.
Nhận thấy mọi người đột nhiên đều yên lặng, người này trước tiên sửng sốt ngay sau đó như ý thức được điều gì sắc mặt lập tức thay thổi vội vàng che miệng lại.
Chồng của bà ta ở bên cạnh, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta.
Tức khắc, ông ta vội vàng đến trước mặt nở nụ cười nói lời xin lỗi.
“Thật xin lỗi, cậu Lục, mợ Lục, bà ấy chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi, không phải cố ý, không có ý như thế đâu.”
Lục Trình Niên chỉ khẽ cười.
“Chủ tịch Giang không cần như vậy, lời bà Giang đây nói cũng là sự thật, đâu có gì không thể nói. Hơn nữa tôi và Ngọc Ninh cũng đã kết hôn, cho nên chuyện như thế này chúng tôi đều không để ý hay tính toán.”
Lúc này chủ tịch Giang mới an tâm hơn, lại bắt đầu nói lời khách sáo nịnh bợ.
Ông cụ Quan năm nay cũng đã gần tám mươi tuổi, bệnh tật ốm yếu cũng bởi vì tuổi trẻ xông pha lên chiến trường đánh giặc cho nên cơ thể vẫn luôn không tốt.
Hiện tại, ông ngồi trên ghế Sofa nhìn đôi nam nữ thanh niên đang đi vào, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói.
“Niên và vợ Niên mau lại đây, đến đây cho ông nhìn xem.”
Lục Trình Niên nhanh chóng nắm tay Cảnh Ngọc Ninh đi lại.
Rõ ràng tuổi tác không chênh lệch nhau nhiều lắm, nhưng Ông cụ Quan so với ông cụ Lục và bà cụ Sầm già hơn rất nhiều.
Ông ngẩng đầu nhìn người trẻ trước mặt, khuôn mặt đã chai sạn dãi dầu sương gió lộ ra nụ cười hết thảy vui mừng.
“Tốt, rất tốt, Niên đã lâu không đến đây rồi, dạo gần đây vẫn ổn cả chứ?”
Lục Trình Niên trả lời ông: “Nhờ phúc của Ông cụ, mọi thứ đều tốt ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Ông cụ vỗ vỗ nhẹ lên tay anh, cảm khái nói: “Lần trước ông nội và bà nội của cháu đến đây đã cãi nhau một trận với ông, ông ta hai ngày không thèm để ý đến lão già này, cháu quay về giúp ta nói một chút để ông ấy bớt tính tình ngang ngược như thế đi!”
Lục Trình Niên mỉm cười.
“Vâng.”
Ông cụ Lục và Ông cụ Quan là anh em tốt, thời còn trẻ hoạn nạn có nhau, đồng cam cộng khổ.
Tính tình hai người đều giống như trẻ con luôn bướng bỉnh nghịch ngợm cho nên dù đã ngoài bảy mươi, tám mươi tuổi rồi nhưng vẫn luôn cãi nhau.
Quan Tuấn Văn ngồi ở một bên nhìn Lục Trình Niên cười, nói: “Niên Niên mau lại đây, dẫn theo vợ của cháu cũng ở lại đây, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản, vừa hay hôm nay mọi người đều tập trung đông đủ càng thêm