Mộ Thanh Hồng từ bé đến lớn luôn thích chống đối cô, trước đây lúc nào cũng tìm cô gây rắc rối.
Cảnh Ngọc Ninh lúc này không có tâm tư dây dưa với cô ta, cô móc ra vài tờ tiền để thanh toán rồi đi.
Nhưng Mộ Thanh Hồng lại nhanh bước chân đến trước, chặn đường của cô.
“bi vội thế? Nào, cho tôi xem thử, hôm hay giao ba con sói hay là dầu bôi trơn vậy!”
Nói xong, cô ta liền định vươn tay giật lấy túi xách của cô.
Cảnh Ngọc Ninh lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Mộ Thanh Hồng, cô đừng có mà quá đáng!” “Qúa đáng? Ha ha…”
Cô ta giống như là nghe phải câu chuyện gì buồn cười lắm vậy: “Cô tưởng mình còn là bạn gái của anh trai tôi nữa sao? Các người chia tay rồi! Bây giờ cô không là cái thá gì cả, còn chảnh choe gì nữa chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh xị mặt xuống, biểu tình vô cảm.
Mộ Thanh Hồng vẫy vẫy tay: “Các người lên đi! Giật lấy cái túi của cô ta cho tôi!”
“Xem túi cô ta không không thì có gì thú vị chứ? Không phải cô ta bán đồ tình thú sao? Trễ như vậy rồi mà còn ra ngoài giao hàng, ai mà biết là giao đồ hay là giao người chứ?”
“Đúng đó, nhưng mà tôi thấy cái bộ dạng như xác chết này của cô ta cũng chẳng có ai cần đâu, hay là chúng ta lột quần áo của cô ta ra kiểm tra một chút, lố như tìm được chứng cứ gì thì sao? Có lẽ sẽ giúp anh trai cô rửa sạch oan khuất a?” Đôi mắt Mộ Thanh Hồng sáng rỡ lên: “Đúng! Đúng là như vậy a.” Đám người đó từ từ tiến lên, sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh lập tức thay đổi.
Nhân lúc bọn họ không phòng bị, cô quay người lại chạy đi.
Nhưng dù sao đi nữa cô cũng uống say rồi, bước chân loạng choạng cũng nhìn không rõ hướng đi, cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bên trên cửa có hai chữ WC, thế là liền xông vào.
Bên trong nhà vệ sinh lập tức vang lên một tiếng: “Đậu xanh rau mái”
Bên trong chỉ có hai người, một trong số đó đang hút thuốc, còn một người khác thì đang tiểu tiện, nhìn thấy cô xông vào, anh ta giật mình đến độ suýt nữa thì tè ra quần rồi.
Cảnh Ngọc Ninh cũng là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, cô sững sờ hai giây rồi mới nhận ra mình đi sai chỗ rồi, mặt mày cô lập tức đỏ ửng lên.
“Xin, xin lỗi, tôi đi nhầm!”
Cô loạng choạng lùi ra ngoài, nhưng bên ngoài lại truyền đến tiếng của Mộ Thanh Hồng.
“Chạy đi đâu rồi? Người đâu?”
“Rõ ràng là thấy cô ta chạy hướng này mà, sao lại không thấy rồi?” “Chắc là ở trong toilet đó! Đi! Đi vào đó tìm!” Khuôn mặt Cảnh Ngọc Ninh khẽ biến sắc, cô ngước mắt nhìn lên đối diện, phảng phất như cảm thấy người đàn ông đang hút thuốc có chút quen mắt.
“Anh gì ơi, tôi, tôi có thể nấp ở đây một lát không?”
Tuy rất khó để mỡ miệng xin giúp đỡ, nhưng vì để không bị Mộ Thanh Hồng bắt được, cô cũng phải chịu thôi.
Sắc mặt Lục Trình Niên vô cùng vô cảm, anh lia ánh mắt lạnh lùng quét qua Tô Thâm đang luống cuống tay chân kéo quần lên ở bên cạnh: “Ra ngoài!” Tô Thâm rùng mình một cái, sau đó anh vội vàng rời khỏi như vừa được ban lệnh ân xá.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, cô theo bản năng định đưa tay vịn lấy thứ gì đó nhưng đôi chân lại đột nhiên mềm nhũn, cả người bổ nhào về phía trước.
Cô lập tức hoảng loạn, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng mà cơn đau theo dự kiến kia lại không xảy ra, bởi lẽ đã có một cánh tay dài thượt mạnh mẽ đưa ra đỡ lấy cô.
Cô bất giác đâm sầm vào vòng tay của người đàn ông, cái đầu choáng váng của cô đột nhiên càng choáng váng hơn, cả người bất giác trượt xuống đất.
Lục Trình Niên chỉ có thể vứt điếu thuốc đi, rồi dùng hai tay ôm lấy cô lên, nhìn bộ dạng say bí tỉ của cô, mi tâm anh khẽ cau lại.
“Cảnh Ngọc Ninh, cô rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy?”
Nghe thấy đối phương gọi tên mình, Cảnh Ngọc Ninh lúc này mới ý thức được đối phương có quen biết với mình, cô có chút nghỉ hoặc.
“Anh quen biết tôi sao?”
Đáy mắt Lục Trình Niên rất bình tĩnh, khuôn mặt điềm tĩnh đó khiến người ta dường như không thể nhìn ra cảm xúc của anh.
Một lúc sau, khoé môi mỏng mới chợt lạnh nhạt nhếch lên.
“Không quen!”
Cảnh Ngọc Ninh được Lục Trình Niên bế ra khỏi quán bar.
Cô ôm lấy cổ của người đàn ông, khuôn mặt say khướt nhuộm đầy một màu đỏ nhàn nhạt, đôi mắt nhắm chặt lại, cô say cũng không nhẹ chút nào.
Lục