Nói xong, cô liền cúp ngang điện thoại. Chiếc xe lại rơi vào một sự yên lặng quỷ dị. Cảnh Ngọc Ninh mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe, cô đưa mắt nhìn ra cảnh đêm đang nhanh chóng lùi dần bên ngoài cửa sổ, khoé mắt có chút đỏ hoe. Những lời mà Mộ Ngạn Bân nói vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng cô chỉ cảm thấy thật nực cười. Đã không biết bao nhiêu lần Cảnh Diệp Nhã ức hiếp cô sau lưng người trong nhà, cô đều im lặng chịu đựng, vốn nghĩ có thể đổi lại được một chút bình yên nhưng không ngờ đối phương lại càng trở nên hung hăng hơn. Bản chất cô không phải là một người yếu đuối, đến khi không chịu đựng được nữa thì cô sẽ học cách phản kích, vậy mà trong mắt Mộ Ngạn Bân lại biến thành cô ức hiếp Cảnh Diệp Nhã? Cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Cảnh, cả Nam Thành này ai cũng biết cô là đứa con gái mà nhà họ Cảnh không cần nữa, bà lão Mộ càng không thích cô. Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé. Vì để tránh anh bị khó xử, cô luôn lần tránh khắp nơi, cố gắng không xuất hiện trước mặt công chúng, vậy mà trong mắt anh ta lại trở thành cô đùn đùn đẩy đẩy không chịu đi xã giao với anh. Còn về việc bán đồ tình thú… Nếu như không phải xảy ra chuyện đó, nếu không phải vì sự ích kỷ và bất công của nhà họ Cảnh, thì liệu tiền đồ của cô có bị huỷ hoại và rơi vào bước đường này hay không? Tất cả những điều này từ đầu đến cuối đều là lỗi của cô sao?! Cảnh Ngọc Ninh nhắm mắt lại, đáy lòng chỉ cảm thấy bi thương và nực cười vô tận. Đột nhiên thanh âm của người đàn ông bên cạnh truyền tới: “Đau lòng vì một người đàn ông như vậy có đáng không?” trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy một người đàn ông cao quý thanh lãnh đang ngồi ở đó, dáng người anh ta thẳng tắp, ánh mắt lãnh đạm. Lúc này cô mới nhớ ra, hình như mình đã lên xe của một người đàn ông rồi, người này vừa nãy còn giúp cô ở quán bar nữa. Có người ngoài ở bên cạnh, cô cũng không tiện lộ ra cái bộ dạng ảm đạm của mình nữa, cô đưa tay lau lau vệt nước mắt của mình rồi nói: “Ai nói tôi đau lòng vì anh ta chứ?” Lục Trình Niên nhướng mày nhìn cô, ánh mắt anh rơi trên đôi mắt xinh đẹp vẫn còn chút đỏ của cô. Cảnh Ngọc Ninh giải thích: “Tôi không phải vì anh ta, mà là vì mình” Bởi vì… sáu năm thanh xuân bị lừa dối mà cô đã hoang phí. Lục Trình Niên gật đầu tán đồng. “Cô có biết cách tốt nhất để đối phó khi đầu tư bị thất bại là gì không?” “Dừng lại kịp thời.” Đôi môi mỏng nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ, khiến trái tim cô khẽ run lên. Cô quay đầu nhìn anh, dưới ánh đèn mờ mờ, dáng người anh ta thẳng tắp, ánh đèn chiếu vào mặt anh càng làm tôn lên sự góc cạnh trên ngũ quan của người đàn ông này, vừa thanh lãnh, vừa tôn quý. Không phải là cô chưa gặp qua đàn ông đẹp trai, Mộ Ngạn Bân tính ra cũng thuộc loại đẹp trai rồi. Nhưng mà nếu đem so với người đàn ông trước mặt này thì anh ta còn kém xa. Giống như là ngôi sao thì không thể đem so với mặt trời hay mặt trăng vậy, người đàn ông trước mắt này quá chói loá, hệt như con chim đại bàng bay lượn nơi chín tầng mây, khí thế cường đại, tôn quý không ai bì nổi. Hơn nữa anh ta còn sở hữu một gương mặt đủ để khiến cho tất cả phụ nữ trên thế gian này phải kích động gào thét. Trái tim cô có hơi rung động nhẹ, một suy nghĩ hoang đường chợt vụt qua trong đầu cô. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của anh, nói: “Tôi biết rồi.” Ngừng một lát, cô đột nhiên hỏi tiếp: “Vậy anh thấy thế nào về đồ tình thú?” Lục Trình Niên nhướng mày: “Một ngành nghề rất bình thường, cũng giống như các ngành nghề khác, không có suy nghĩ gì đặc biệt hết” Cảnh Ngọc Ninh khẽ cười lên. Ý cười của cô mang theo bảy phần say, ba phần tỉnh táo, đôi mắt xinh đẹp trong vắt như nước mùa thu, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Tôi cũng thấy như vậy đó” Đột nhiên bên mũi xông đến một mùi thơm mát, Lục Trình Niên khẽ nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy cô đột nhiên ngồi thẳng người dậy, sau đó đưa cả phần thân trên nghiêng về phía anh. “Vậy anh thấy tôi có đẹp không?” Sống lưng của Lục Trình Niên chợt cứng đờ. Người phụ nữ trước mắt đúng là rất đẹp. Không những đẹp, mà còn quyến rũ và lộng lẫy. Cho dù hôm