“Không thành vấn đề, diễn thử thì diễn thử, tôi tin Kiều Kiều nhất định sẽ có thể làm được.”
Cảnh Diệp Nhã khẽ mỉm cười, quay sang nhìn Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, em nói có phải không?”
Nguyễn Kiều Kiều bị ép ở giữa hai người tự nhiên cảm thấy không phục.
Nhưng cô ta vẫn nâng cằm lên giọng tự hào nói: “Tất nhiên rồi!”
Lục Diễn Chi nhíu mày.
Nhân vật Diệp Lan Lạc là một người bạn thân thiết của nữ chính. Cô ấy mang trong mình trách nhiệm báo thù cho tổ quốc, là một nhân vật vô cùng nhẫn nhịn và biết kiềm chế.
Nhưng nhìn vẻ ngoài ngây thơ của Nguyễn Kiều Kiều, có vẻ như nó khác xa với tính cách của nhân vật này.
Tuy nhiên nếu chưa thực sự diễn thử, Lục Diễn Chi cũng không thể nói gì để khỏi ảnh hưởng đến tâm lý của đối phương.
Vì vậy ông chỉ đưa mỗi cô một quyển kịch bản có những dòng kẻ màu đỏ, nói với họ phải xem phần nào, ông cũng nhắc nhở họ phân tích các nhân vật, đặc biệt là các nhân vật trọng tâm trong bộ phim.
Sau khi hai người nhận được kịch bản, liền tự mình tách ra ghi nhớ kịch bản.
Đồng Thanh Thư đưa Nguyễn Kiều Kiều sang một bên. Cảnh Diệp Nhã thì không rời đi mà ngồi xuống bên cạnh Lục Diễn Chi, tiếp tục vừa cười vừa nói chuyện với ông ta.
Cảnh Ngọc Ninh đưa Khang Lạc Dao sang phía bên kia.
Cô thì thầm: “Thế nào? Em có chắc chắn thành công không?”
Khương Lạc Dao nhìn vào kịch bản và gật đầu chắc chắn.
Nhưng chưa đến hai giây sau, cô lại nhăn nhó.
“Không được, chị Ninh, em căng thẳng quá, phải làm sao bây giờ?”
Đây dù sao cũng là lần đầu tiên cô tiếp cận một tác phẩn lớn như vậy, đây thực sự là một cơ hội hiếm có đối với một diễn viên như cô.
Nếu có thể diễn tốt thì rất có khả năng sẽ một bước lên mây, nếu diễn xuất không tốt, hoặc tệ hơn là thử vai thất bại thì chính là vô duyên với vai trò diễn viên này.
Cảnh Ngọc Ninh hiểu sự căng thẳng này bèn vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Đừng lo lắng, hãy tưởng tượng em chính là Diệp Lan Lạc, quên mọi thứ xung quanh và đặt mình vào nhân vật. Hãy nhớ, đừng nghĩ về bất cứ điều gì khác, cũng đừng quan tâm đến phía Cảnh Diệp Nhã. Em chỉ cần vững tin em chính là Diệp Lan Lạc, nghe theo trái tim mình mà tiến bước, hiểu không?”
Khang Lạc Dao nhìn cô và gật đầu.
Sau khi làm dịu cảm xúc của cô ấy, Cảnh Ngọc Ninh mới quay lại ngồi ở vị trí phía sau Lục Diễn Chi.
Từ góc độ của mình, cô có thể quan sát được tình hình trên sân khấu, còn có thể nhìn thấy cận cảnh diễn xuất của bọn họ từ màn trình giám sát trước mặt Lục Diễn Chi.
Hai người không mất nhiều thời gian để thể hiện rằng họ đã sẵn sàng.
Lục Diễn Chi gọi người đến đưa họ đi trang điểm.
Trong các phim cổ trang, tạo hình rất quan trọng, đôi khi càng làm nổi bật hơn khí chất của nhân vật.
Không lâu sau, hai người đã trang điểm xong, thay quần áo và bước ra khỏi phòng thay đồ.
Xuất thân của Nguyễn Kiều Kiều là người nổi tiếng trên mạng đương nhiên cô ta sẽ có khuôn mặt trời sinh phù hợp. Khuôn mặt ban đầu đã tương đối nhọn, sau đó, để bắt kịp xu hướng, cô ta lại đi mài xương hàm để trông sắc nét hơn ban đầu.
Không chỉ vậy, có lẽ cô ta đã biết hôm nay sẽ gặp Lục Diễn Chi, để khiến mình trông càng tốt hơn, vài ngày trước cô ta còn đi tiêm chất làm đầy.
Chỉ đáng tiếc là thời gian tiêu hóa quá ngắn khiến axit hyaluronic chưa được loại bỏ hoàn toàn làm cho khuôn mặt cô ta sưng húp. Vừa nhìn qua liền cảm giác khuôn mặt được nặn ra từ toàn là nhựa.
Khương Lạc Dao thì khác.
Mặc dù là một khuôn mặt tròn nhỏ, nhưng nó rất tự nhiên và dễ thương. Ban đầu, cô nghĩ rằng phong cách và hình dạng khuôn mặt của cô ấy không được phù hợp với vai trò quyết đoán và nhẫn nhịn như Diệp Lan Lạc cho lắm. . Truyện Bách Hợp
Nhưng thật không ngờ rằng sau khi tạo hình xong lại đẹp đến không thể tin như vậy.
Không chỉ khắc họa ra tính cách nhẫn nhịn chịu đựng của Diệp Lan Lạc, mà còn mang đến một sự lạnh nhạt và kiêu hãnh rất tự nhiên.
Đây là một người rất phức tạp.
Cô ấy rốt cuộc đã từng là một công chúa của một đế quốc vô cùng kiêu ngạo, vị trí dưới một người và trên vạn người, niềm kiêu hãnh của cô ấy được toát ra từ xương tủy. Kể cả khi đất nước không còn nữa, còn phải nhẫn chịu đựng sự chà đạp sỉ nhục của kẻ thù đề giữ mạng sống thì sự kiêu ngạo từ trong xương tủy đó vẫn như cũ mà không bị mất đi.
Vì vậy, cô ấy phải ẩn nhẫn.
Nhưng không thể che giấu được tất cả mọi thứ, vì thế mà tạo ra một nhân vật như vậy với đủ loại phong cách.
Sau khi Khương Lạc Dao đi ra, Lục Diễn Chi cũng gật đầu tán thưởng.
Cảnh đầu tiên do Nguyễn Kiều Kiều diễn trước.
Đây là một