Nói xong, cây roi vung lên một cách mạnh mẽ.
Một tiếng lanh lảnh vang lên trong không khí, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Cũng không biết là thật sự bị dọa sợ hay là do khẩn trương vì lo lắng mà lời nói lắp ba lắp bắp, quên hết lời kịch.
“Anh dám động tới chúng tôi, tôi, tôi…”
Lời tiếp theo là gì?
Sắc mặt Nguyễn Kiều Kiều có chút trắng bệch. Trong khán phòng, Lục Diễn Chi ngay lập tức nhíu mày.
Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã lúc này cũng không tốt lắm.
Vai diễn này, cô đã rất nỗ lực để xin Lục Diễn Chi cho Nguyễn Kiều Kiều được diễn.Vậy mà hôm nay giữa đường xuất hiện một vật cản đường đã không nói, chính cô ta lúc này còn diễn xuất kém như vậy!
Cũng không phải là cô đang đối tốt với Nguyễn Kiều Kiều mà chính là mấy năm nay cô ấy cũng đã một mình ở trong làng giải trí mà trưởng thành, ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh.
Nguyễn Kiều Kiều không chỉ là em họ cô mà còn là người kí hợp đồng với studio của cô. Mặc dù có tức giận thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể coi cô ta là con rối gỗ trong tay.
Không những thế, có rất nhiều việc mà cô không tiện ra mặt cũng có thể thông qua Nguyễn Kiều Kiều mà giải quyết. Thật sự đây là một quân cờ tốt hiếm có.
Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu, cười cười với Lục Diễn Chi: “Kiều Kiều thực ra vẫn rất chăm chỉ, chỉ là đây dù sao cũng là lần đầu cô ấy diễn trước giám đốc Lục, nên vẫn có chút lo lắng.”
Sắc mặt Lục Diễn Chi vẫn lúng túng như cũ nhưng cũng không nói lời nào.
Coi như là cho Cảnh Diệp Nhã một chút mặt mũi đi.
Ở phía sau, Cảnh Ngọc Ninh không nói gì, khẽ nhếch khóe môi.
Cô biết, đôi khi không cần bản thân mình ra tay, trận tuyến kẻ địch bên kia cũng đã tự loạn rồi.
Đây chính là sự chênh lệch về thực lực.
Nguyễn Kiều Kiều cuối cùng cũng đã nhớ ra lời thoại, lắp ba lắp ba mà diễn cho xong nửa cuối của cảnh diễn.
Tiếp theo, Khang Lạc Dao lên sân khấu.
Cảnh Diệp Nhã khẽ hạ con mắt. Không biết cô nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: “Giám đốc Lục, tôi đi diễn nhiều như vậy nhưng vẫn chưa biết cảm giác diễn vai ma ma sẽ có cảm giác như thế nào đâu! Nếu không thì bây giờ để tôi cùng diễn với cô ấy đi!”
Lục Diễn Chi nhíu mày, theo bản năng cảm giác chuyện này không tốt lắm.
Tuy nhiên cũng không dễ để từ chối, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn vào mắt Khang Lạc Dao.
“Cô cảm thấy được chứ?”
Khang Lạc Dao cũng có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà đến Lục Diễn Chi cũng không từ chối thì một người đi sau như cô càng khó để từ chối hơn.
Chỉ có thể gật đầu: “Vậy làm phiền tiền bối rồi.”
Cảnh Diệp Nhã cười cười.
Sau khi thay trang phục xong, cô liền ngồi lên ghế.
Diệp Lan Lạc do Khang Lạc Dao thủ vai, diễn cùng với một vài người đàn ông khỏe mạnh.
Nguyễn Kiều Kiều vừa rồi diễn vô cùng phóng đại và khoa trương, Lạc Dao có vẻ như bình tĩnh hơn nhiều.
Đôi mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm vào người mẹ đang ngồi ở phía trên. Mặc dù không nói lời nào nhưng giọng nói cũng như ánh mắt cũng đã lộ rõ được những phẫn nộ của cô.
Giọng nói ma ma vang lên lạnh lùng: “Nghe nói cô không chịu học nhảy múa?”
Diệp Lan Lạc quỳ trên mặt đất. tuy rằng hai tay đã bị trói lại nhưng đầu vẫn ngẩng cao như cũ.
Cô gằn từng tiếng, lạnh lùng nói: “Ta đường đường là công chúa của nước Tây Việt, làm sao có thể học loại kỹ nghệ đê tiện này? Muốn đánh muốn giết gì thì tùy. Muốn ta cúi đầu trước các ngươi, không có cửa đâu!”
Bốn chữ cuối cùng giống như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Mang theo can đảm cùng với quyết tâm không sợ chết.
“Bốp!”
Cây roi vung xuống.
Cùng với một tiếng này, Diệp Lan Lạc cả người đau đến mức run lên.
Trong khán phòng, sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên thay đổi.
Vừa rồi Nguyễn Kiều Kiều thử vai, tuy rằng có vung roi nhưng cũng đã dùng đến kĩ xảo mà đánh xuống chỗ đất trống bên cạnh cô ta.
Cho nên, tuy rằng âm thanh nghe rất vang nhưng cũng chưa hề đánh xuống người cô ta.
Cảnh Diệp Nhã lại dùng roi trực tiếp đánh người?
Khang Lạc Dao dường như cũng không có đoán trước được cô ta sẽ dùng đến bài này, kinh ngạc nhìn Cảnh Diệp Nhã, cô ta coi như không có chuyện gì nói sang những lời thoại tiếp theo.
Trên cánh tay truyền đến một cảm giác đau rát, khuôn mặt cô có chút thay đổi nhưng cũng rất nhanh liền