Anh đau đầu xoa xoa giữa lông mày.
Thật lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, thả mềm giọng: “Buông tay, tôi đưa em lên nghỉ ngơi.” “Không cần.” Cô ôm chặt cổ anh, chôn mặt vào ngực anh, giống như một người đuối nước vớ {được một khúc gỗ cuối cùng.
Sáu năm, Mộ Ngạn Bân trước giờ không chịu gặp cô, trước đây cô còn ngu ngốc cho rằng anh tôn trọng mình, yêu thương bảo vệ mình.
Bây giờ mới biết, anh chỉ là ghét bỏ sự nhàm chán cứng nhắc của cô, trong mắt anh, mình ngoại trừ vẻ bề ngoài, thậm chí không có khác biệt với đàn ông.
Chỉ cần nghĩ tới những điều này, tự tôn của cô lại bị hung hăng đả kích.
Giống như muốn chứng minh gì đó, cô ôm anh, hôn lên đôi môi mềm của anh lần nữa.
Lần này, không như chuồn chuồn lướt nước nữa, cô ngậm chặt cánh môi anh, nhẹ nhàng ma sát, bờ mi dày như cánh quạt khế run rẩy, lướt qua da mặt anh, có chút ngứa.
Cả người Lục Trình Niên cứng đờ.
Dây cung trong đầu đứt phụt.
Sau khi tranh đấu dữ dội, anh rốt cuộc vẫn bại trận, giơ tay giữ vai cô, hô hấp hơi nặng nề: “Cảnh Ngọc Ninh! Em biết em đang làm gì không?”
Cảnh Ngọc Ninh buông môi anh ra, căm đau đến nghẹn ngào một tiếng, mở đôi mắt ướt át tố cáo nhìn anh, cực kỳ giống con nai nhỏ bị tổn thương.
Cô khí thế nói: ‘Em biết, em đang ngủ với anh’ Lục Trình Niên trực tiếp bị cô chọc giận mà cười lên.
Ánh mắt anh u ám, giọng trầm thấp đáng SỢ.
“Em xác định?” Cô hoang mang một lát, sau đó gật gật đầu.
“Được! Vậy tôi thỏa mãn em.” Lầu hai Lục viên.
Cửa phòng ngủ bị đá ra rầm’ một tiếng, anh đặt cô lên giường, nụ hôn dày đặc một đường đi xuống, quần áo rơi tán loạn trên mặt đất.
Cô khẽ hừ một tiếng, cả người khô nóng, đầu óc hôn mê, không phân rõ là mơ hay là thực.
Bên tai truyền tới giọng nói mờ ảo của người đàn ông: “Cho em một cơ hội cuối cùng, còn muốn ngủ với tôi không?”
Cô ý thức mơ hồ gật gật đầu.
Lục Trình Niên kéo ngăn kéo đầu giường, lấy một phần văn kiện ra.
“Vậy được, ký tên trước.” Cảnh Ngọc Ninh say mèm mắt mơ màng nhìn một cái: “Cái gì?” “Lãnh chứng là sự tôn trọng cơ bản nhất của một người đàn ông với người phụ nữ mà họ yêu.”
Cô mê mang nhìn anh, không quá rõ ý của anh, nhưng rượu quấy phá nên vẫn mơ – mơ hồ hồ ký.
Nhìn hai chữ nhỏ thanh tú trên giấy, Lục Trình Niên lúc này mới hài lòng cong môi, đặt văn kiện về trong ngăn kéo, lại hôn lên môi cô.
Cả căn phòng trở nên kiều diễm.
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh bị đau đến tỉnh lại.
Trên người vô cùng đau nhức, giống như bị mấy chiếc xe tải nghiền nát, chỗ nào cũng đau.
Cô gian nan từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nhìn thấy ly nước ở đầu giường, nghĩ cũng không nghĩ, cầm lên uống.
Một ly nước ấm vào bụng, mới cảm thấy dễ chịu một chút, ký ức mơ hồ tối qua dần quay lại.
Cô vò đầu, mơ hồ nhớ ra mình lên giường cùng một người đàn ông, hai cuộc điện thoại liên tiếp của Mộ Ngạn Bân và Cảnh Diệp Nhã kích thích, dường như làm phải việc gì không nên? Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh kinh ngạc, giật chăn ra.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy dấu hôn xanh tím chằng chịt trên người mình, vẫn không nhịn được có chút phát điên.
A—-! Sao lại thế này? Cô buồn bực nắm nắm tóc, chính vào lúc này, đột nhiên ‘két’ một tiếng.
Cô sợ nhảy dựng, vội kéo chăn che mình lại.
Của phòng ngủ bị người bên ngoài mở ra, người đàn ông dáng người cao ráo bước chân vững vàng đi vào.
Con ngươi Cảnh Ngọc Ninh co rụt lại.
Cho dù ký ức tối qua mơ hồ, thì cô cũng mơ hồ nhớ mình lên giường với người đàn ông thế nào.
Lục Trình Niên hôm nay mặc tay trang màu đen, sơ mi trắng phẳng phiu, cúc áo tỉ mỉ cài đến nút trên cùng, mặt mày anh tuấn, khí chất lạnh lùng, cả người tản ra bầu không khí cao quý người lạ chớ tới gần.
Trên tay anh cầm bộ quần áo nữ, nhìn thấy cô tỉnh rồi,