Cô đã phân tích một số trường hợp hiện tại lẫn quá khứ trong công ty.
Rồi lại phân chia công việc, bận đến 12 giờ trưa mới kết thúc cuộc họp.
Có người trong công ty không hài lòng với cô nhưng sau cuộc họp, về cơ bản họ đã tâm phục khẩu phục.
Bởi nói cho cùng, những vấn đề từng khiến họ phải lo lắng đến bể não đều được Cảnh Ngọc Ninh đưa ra giải pháp trực tiếp trong một cuộc họp nho nhỏ.
Hơn nữa ngay từ lần đầu nghe đến những phương án này, mọi người đã biết rằng chúng hoàn toàn có thể thực hiện được và sẽ không bao giờ thất bại.
Trong tình huống như vậy, không mất nhiều thời gian, Cảnh Ngọc Ninh đã có được chỗ đứng trong bộ phận quan hệ công chúng.
Lúc đầu Lục Trình Niên có chút lo lắng sẽ có người dựa vào việc cô còn trẻ mà âm thầm ngáng chân, nên cử Tô Thâm theo dõi nhất cử nhất động ở đó.
Nhưng chỉ trong nửa tháng, anh liền phát hiện nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng, không những không bài xích Cảnh Ngọc Ninh, ngược lại còn nghe lời cô như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Khi nhận được báo cáo của Tô Thâm, Lục Trình Niên liền mỉm cười.
Anh phát hiện, cô còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của anh.
Rõ ràng là tính tình thờ ơ, không màng danh lợi như vậy, nhưng chỉ cần bước vào nơi làm việc, cô lập tức có thể biến thành dáng vẻ lạnh lùng, quyết đoán đến vậy.
Bất kể khả năng làm người, hay phương pháp làm việc, đều không tồi chút nào.
Người nào đó trong lòng có một cảm giác tự hào khó tả.
Dù gì thì người phụ nữ ưu tú như vậy cũng chính là người phụ nữ của anh.
Ông chủ vui vẻ, Tô Thâm tự nhiên cũng vui vẻ.
Chỉ là anh ta vẫn chưa hiểu rõ vấn đề này.
Anh ta liếc nhìn ánh mắt sâu xa của ông chủ, cảm thấy hôm nay tâm trạng ông chủ rất tốt, liền tò mò hỏi: “Tổng giám đóc, trước nay anh chưa từng tán thành chuyện tình cảm công sở, nói sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, sao lần này…”
Lục Trình Niên liếc anh ta một cái.
Đáy mắt sâu như không thấy đáy đó lúc này bỗng chứa ý cười.
“Nói cậu cũng không hiểu.”
Tô Thâm:???
Anh không nói, sao tôi hiểu được?
Lục Trình Niên xua tay: “Được rồi, chuyện này tôi có kế hoạch của mình, cậu không cần hỏi nữa.”
Tô Thâm thấy thế, biết mình có hỏi cũng không ra nên đành thôi.
Thời gian nhoáng một cái, đã qua đi một tháng.
Mùa đông đến rồi.
Nam Thành tuy nằm ở miền Đông nước A, nhưng mùa đông lại đến rất sớm, bây giờ mới bước vào mùa đông hơn một tháng, bên ngoài đã có tuyết rơi nhẹ.
Hôm nay là cuối tuần, Cảnh Ngọc Ninh không cần đi làm, sau khi kiểm tra Tinh Huy một vòng, cô quá lười biếng để ra khỏi cửa vào buổi chiều nên nằm trên ghế sofa và đọc sách.
Lục Trình Niên mấy ngày hôm trước đã trở về Kinh Đô, vốn dĩ anh đã hứa sẽ đưa cô về cùng nhưng Cảnh Ngọc Ninh từ chối.
Cô vẫn chưa nghĩ ra liệu mình có nên trở về với anh hay không.
Cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bây giờ mà đến Kinh Đô sẽ có chút xấu hổ.
Lục Trình Niên không ép, anh biết cô đang nghĩ gì, hơn nữa anh cũng biết tính khí của cô, nếu ép thì sẽ phản tác dụng, vì vậy anh đành cho cô thời gian, để cô từ từ suy nghĩ.
Cũng may là người luôn ở bên cạnh anh, chạy không được nên cũng không phải lo lắng bất cứ chuyện gì, chỉ là thời gian thôi.
Kiên nhẫn, anh có.
Khi Cảnh Ngọc Ninh nhận được điện thoại đã là năm giờ chiều.
Cô nhìn số người gọi tới, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Cô vội vàng bấm nghe máy, quả nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Anh đến rồi?”
Lục Trình Niên ừ một tiếng: “Tôi vừa xuống máy bay, còn có việc gấp phải về công ty xử lý, có lẽ không có cách nào về nhà ngay, hay là em đến công ty đợi tôi, buổi tối chúng ta cùng đến Lục Thủy Sơn Trang ăn cơm?”
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ như vậy cũng được.
Vì thế liền đồng ý.
Sau khi cúp điện