Nguyễn Nhàn nhất thời biến sắc: “Cô!”
Người đàn ông đi cùng với cô ta bước tới, tò mò hỏi: “Bạn em à?”
Nguyễn Nhàn cực kỳ tức giận, nghe anh hỏi vậy thì vội vàng khoát lên cánh tay anh, rồi tủi thân nói: “Em không phải bạn cô ta! Viễn Hàng, anh không biết cô ta ư? Cô ta là người phụ nữ bị nhà họ Cảnh đuổi ra khỏi nhà đó.”
“Ban đầu cô ta không chỉ cướp bạn trai người ta, mà còn lấy trộm tác phẩm em gái mình để thi đậu trường Học viện Mỹ thuật Hoàng gia, anh nên tránh xa người phụ nữ không biết xấu hổ này một chút, đừng bao giờ để cô ta lừa!”
Hạ Viễn Hàng hơi bất ngờ.
Hiệu trưởng Học viện Mỹ thuật Hoàng gia là ông nội anh.
Mặc dù anh không tận mắt chứng kiến vụ bê bối năm năm trước, nhưng anh cũng có nghe nói.
Anh vốn cho rằng, người có thể làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ xấu xí, cả tính cách lẫn ngoại hình nhưng không ngờ lại là người phụ nữ trông rất lãnh đạm tao nhã ở trước mặt.
Cảnh Ngọc Ninh nhếch miệng cười.
“Nếu tôi nhớ không lầm, có lẽ trong cửa hàng này có camera giám sát đúng không?”
Nguyễn Nhàn nhìn cô cảnh giác: “Cô hỏi câu này làm gì?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn lấy bản gốc đoạn video, để sau này làm bằng chứng tố cáo cô tội phỉ báng.”
Nguyễn Nhàn: “…”
“Cảnh Ngọc Ninh, cô đừng đứng đây giả vờ nữa! Tôi nghe nói Mộ Ngạn Bân bỏ cô rồi, bởi vì tác phong cô không đứng đắn! Hình như năm năm trước cô ra nước ngoài cũng vì bám theo người giàu có nào đó đúng không? Giờ cô chán chường quay về, chẳng lẽ là vì người ta lại bỏ rơi cô nữa?”
“Không sao, nếu người ta bỏ rơi cô rồi, cô cứ nói với tôi, tôi cũng quen không ít người giàu có rộng rãi, dù gì cũng nể tình chúng ta là bạn học, tôi sẽ giúp cô một tay.”
Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn cô ta, rồi cười mỉa.
“Không cần đâu, cô Nguyễn cứ giữ lại mấy người giàu có rộng rãi đó cho mình đi! Dù gì với sắc đẹp của cô cũng không dễ dàng đu bám được bọn họ, nếu tặng cho người khác chẳng phải rất đáng tiếc à?”
“Cô!”
Nguyễn Nhàn cực kỳ tức giận, nhưng Cảnh Ngọc Ninh chẳng thèm nói chuyện với cô ta, chỉ cầm chiếc khăn quàng cổ đã được đóng gói rồi đi ra ngoài.
“Khoan đã!”
Nguyễn Nhàn bỗng gọi cô lại.
Cảnh Ngọc Ninh rất mất kiên nhẫn.
Cô quay đầu nhìn cô ta, rồi lạnh lùng hỏi: “Cô còn chuyện gì nữa?”
Nguyễn Nhàn hít sâu một hơi, rồi bước tới, bỗng nở nụ cười cực kỳ xấu xa với cô.
“Cảnh Ngọc Ninh, cô biết không? Năm năm trước tôi rất muốn làm một chuyện, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, cuối cùng giờ tôi cũng yên tâm mà làm rồi.”
“Chuyện gì…”
“Bốp!”
Một tiếng tát vang dội, mặt Cảnh Ngọc Ninh khẽ nghiêng qua một bên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy má phải cô nhanh chóng sưng lên.
Mặt cô lập tức sa sầm.
Một giây sau…
“Bốp! Bốp!”
Hai tiếng tát vang lên.
Nguyễn Nhàn ôm mặt, không dám tin nhìn cô.
“Cảnh Ngọc Ninh, cô dám đánh tôi?”
“Tôi chỉ đánh trả lại thôi, mặc dù nói chó cắn người thì người không thể cắn lại, nhưng tôi luôn cảm thấy, có một số loài vật không thể nuông chiều được, vì một khi đã nuông chiều thì nó sẽ dễ dàng quên mất mình họ gì.”
“Á…! Đồ tiện nhân!”
Nguyễn Nhàn điên cuồng nhào về phía cô, nhân viên trong cửa hàng đều bị sợ đến ngây người, nhất thời không biết mình nên báo cảnh sát, hay đi tới ngăn cản cô ta lại trước.
Mắt Cảnh Ngọc Ninh trở nên lạnh lẽo.
Cô lùi về sau một bước, rồi lạnh lùng nói: “Anh Hạ, anh để mặc bạn gái anh phát điên ở đây à?”
Lúc này Hạ Viễn Hàng mới phản ứng lại, vội đi tới kéo Nguyễn Nhàn.
“Nhàn! Đủ rồi em!”
“Anh đừng kéo em, con tiện nhân này dám đánh em, hôm nay em sẽ không bỏ qua cho cô ta!”
Nguyễn Nhàn nói xong thì vùng ra khỏi tay Hạ Viễn Hàng, rồi tiếp tục nhào về phía Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh biến sắc.
Trước tiên chưa nói đến việc hôm nay cô mặc váy, sẽ không chiếm được lợi thế khi đánh nhau, mà giờ Nguyễn Nhàn lao tới như chó điên, bất kỳ người bình thường nào thấy cô ta cũng vô thức rụt lại.
Cảnh Ngọc Ninh lùi về phía cửa.
Nguyễn Nhàn như một bà điên, bỗng túm lấy một lọ hoa đặt ở ngay cửa, rồi ném về phía cô.
“Đồ