Vết thương trên mặt Cảnh Ngọc Ninh vốn không nghiêm trọng, sau khi bác sĩ kiểm tra một lượt, bôi ít thuốc, rồi cho cô về.
Cảnh Ngọc Ninh vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Lục Cảnh Niên đang đứng ngoài hành lang, đưa lưng về phía cửa, không biết đang nghĩ gì.
Cô gọi tên anh, anh liền quay đầu lại.
“Em bôi thuốc xong rồi à?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, thấy anh cầm điện thoại thì hỏi: “Anh nghe điện thoại à?”
“Ừm.”
Lục Trình Niên nhìn chằm chằm mặt cô một lúc: “Em còn đau không?”
“Em hết đau rồi.”
Thuốc bác sĩ bôi cho cô có hiệu quả rất tốt, lúc bôi lên lành lạnh, rồi cảm giác đau rát cũng nhanh chóng biến mất.
Lúc này Lục Trình Niên mới yên tâm.
Hai người vẫn tới Lục Thủy Sơn Trang ăn cơm như kế hoạch ban đầu.
Bên này, sau khi Nguyễn Nhàn biết Cảnh Ngọc Ninh thật sự ở bên Lục Trình Niên, thì luôn cảm thấy ngạc nhiên.
Trước giờ cô ta luôn tự cao tự đại, hồi còn đi học, cô rất xem thường Cảnh Ngọc Ninh.
Về sau Mộ Ngạn Bân mà cô ta thích bị Cảnh Ngọc Ninh cướp mất, đã làm cô ta càng hận cô thấu xương.
Cũng may sau đó nhà họ Cảnh xảy ra chuyện, trong một đêm Cảnh Ngọc Ninh từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, cao ngạo bỗng biến thành kẻ lang thang có nhà cũng không thể về, lúc đó trong lòng cô ta mới thấy thoải mái hơn một chút.
Cộng thêm việc cô ta nghe Mộ Thanh Hồng nói Mộ Ngạn Bân đã sớm chia tay với cô rồi thì trong lòng cô ta càng thấy sảng khoái hơn.
Nhưng cô ta không ngờ, cô lại bám vào Lục Trình Niên?
Trong lòng Nguyễn Nhàn cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta ngẫm nghĩ một hồi, rồi gọi cho Cảnh Diệp Nhã.
“A lô, Diệp Nhã, giờ cậu đang làm gì thế?”
“Cậu đang nghỉ ngơi à, không có gì, tớ chỉ có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
Nguyễn Nhàn kể lại chuyện đã gặp Cảnh Ngọc Ninh trong cửa hàng vào chiều nay cho Cảnh Diệp Nhã nghe.
Tất nhiên, cô ta đã che giấu chuyện mình bị đánh, chỉ nói rằng mình nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh đi cùng một đàn ông, mà người đó hình như là Lục Trình Niên.
Cảnh Diệp Nhã cũng rất bất ngờ với cuộc gọi này của Nguyễn Nhàn.
Nhưng có thể có cơ hội nói xấu Cảnh Ngọc Ninh, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua rồi.
Cô ta vội nói quanh co chuyện Cảnh Ngọc Ninh chia tay Mộ Ngạn Bân, đồng thời còn kể lại chuyện Cảnh Ngọc Ninh ở bên Lục Trình Niên vào điện thoại cho Nguyễn Nhàn nghe.
Nói xong, cô ta còn thở dài.
“Thật ra nếu chị tớ thích cậu Lục, rồi ở bên anh ấy cũng rất tốt, nhưng tớ lo rằng chị ấy là vì mấy nguyên do khác, cậu cũng biết, con người chị tớ…”
Nguyễn Nhàn cười khẩy: “Tất nhiên tớ biết chứ, con người cô ta ham hư vinh hơn mạng sống, bằng không lúc trước nhiều người theo đuổi cô ta như vậy, sao cô ta không cần ai, mà cứ khăng khăng chọn Mộ Ngạn Bân vừa có tiền vừa có thế chứ?”
Cảnh Diệp Nhã nghe vậy thì ánh mắt hơi lóe lên.
Cô chưa kịp tiếp lời cô ta, đã nghe Nguyễn Nhàn nói tiếp: “Cảnh Diệp Nhã, cậu có chắc Cảnh Ngọc Ninh đã thật sự kết hôn với Lục Trình Niên không? Sao tớ càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin vậy?”
Cảnh Diệp Nhã miễn cưỡng cười.
“Tớ cũng không biết rõ chuyện này cho lắm, mấy năm nay chị em tớ đã không liên lạc với nhau rồi, nhưng… Hình như tớ chưa nghe thấy tin tức chị ấy đã kết hôn.”
Nguyễn Nhàn nhíu mày.
Cô ngẫm nghĩ một lát, hình như Cảnh Diệp Nhã không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nên hỏi ngược lại: “Đúng rồi, chẳng phải tuần sau sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường cấp ba sao, đến lúc đó cậu có đi dự không?”
“Tất nhiên là có rồi, còn cậu?”
“Hiệu trưởng mời tớ làm khách mời biểu diễn.”
“Vậy là cậu cũng phải tới đó rồi, được rồi, đến lúc đó chúng ta gặp lại sau.”
“Được.”
Nguyễn Nhàn cúp máy xong thì cầm điện thoại suy tư.
Cảnh Diệp Nhã nói cô ta không nghe thấy tin tức Cảnh Ngọc Ninh đã kết hôn, vậy có nghĩa là Cảnh Ngọc Ninh chưa kết hôn?
Lục Trình Niên là người thế nào chứ, anh ta sẽ không bao giờ muốn cưới người như cô ta, nên…
Mắt cô lóe lên, vội tìm một số điện thoại trong danh bạ, rồi bấm gọi.
Đợi đầu bên kia nghe máy, cô ta cố gắng nở nụ cười, rồi dùng giọng nói ngọt ngào chán ngấy hỏi: “Cậu Phong, anh rảnh không? Tôi có chuyện muốn tìm anh hỏi thăm một chút…”
Mấy phút sau, Nguyễn Nhàn mới cúp máy.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nở nụ cười đắc ý.
Cô nói rồi mà, chỉ dựa vào Cảnh Ngọc Ninh mà cũng muốn gả cho Lục Trình Niên?
Chuyện này sao có