Ánh mắt Cảnh Ngọc Ninh hơi trầm xuống.
Cô im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Vậy chẳng phải quá tốt à? Chuyện này đã trôi qua năm năm rồi, tớ vốn không muốn truy cứu nữa, nhưng nếu có người cố ý tới tìm tớ, rồi chọc tớ không vui, có phải tớ cũng không nên nương tay với họ nữa đúng không?”
Hoa Mộng Dao hơi sửng sốt.
“Ninh Ninh, có phải cậu đã nghĩ ra cách đối phó với họ rồi đúng không?”
Cảnh Ngọc Ninh nhếch miệng cười.
“Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà một tuần đã trôi qua.
Hai ngày sau là lễ Giáng Sinh, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, Lục Trình Niên nhìn khăn quàng cổ đang treo trên giá, rồi nở nụ cười.
Anh bấm gọi nội tuyến, kêu Tô Thâm vào.
“Tổng giám đốc, anh tìm tôi?”
Lục Trình Niên hỏi: “Cậu đã làm xong chuyện tôi nhờ cậu lúc trước chưa?”
Tô Thâm sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu ra Lục Trình Niên đang muốn hỏi chuyện gì.
Anh ta vội đáp lại: “Tôi đã làm xong rồi tổng giám đốc.”
“Ừm, vậy tan làm cậu dẫn tôi đi xem thử.”
“Vâng.”
Tô Thâm ngừng một lát, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, nên lấy một thiệp mời trong túi ra.
“Tổng giám đốc, đây là thiệp mời trường trung học phổ thông Lam Hiên gửi cho anh, cuối tuần này họ sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường, nên muốn mời anh tham dự, anh xem thử xem có muốn đi tới đó không?”
Lục Trình Niên hơi ngẩn người.
Bất giác cảm thấy tên trường trung học phổ thông Lam Hiên này nghe quen quen.
Tô Thâm thấy thế thì vội nhắc anh: “Đây là trường lúc trước mợ chủ từng học.”
Lúc này Lục Trình Niên mới nhớ ra, hình như là có chuyện này.
Anh hỏi với vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Mợ chủ có đi không?”
“Tôi nghe nói mợ chủ cũng định đi tới đó.”
“Vậy thì cậu đồng ý đi!”
“Vâng.”
Buổi tối, sau khi Cảnh Ngọc Ninh về nhà, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nghe Lục Trình Niên hỏi: “Anh nghe nói ngày mốt em định đi tham gia hoạt động kỷ niệm thành lập trường?”
Cảnh Ngọc Ninh quay đầu lại, thấy anh đang ngồi trên sofa, nên gật đầu đáp: “Đúng vậy, sao thế?”
Anh nhìn cô với ánh mắt hơi ai oán.
“Ngày mốt là lễ Giáng Sinh.”
Cảnh Ngọc Ninh ngẩn người.
Cô mơ màng chỉ vào khăn quàng cổ đang treo trên giá, một tuần qua gần như ngày nào anh cũng quấn chiếc khăn này: “Chẳng phải em đã sớm tặng quà cho anh rồi sao?”
Lục Trình Niên: “…”
Ngực anh đau quá.
Nhưng anh cảm thấy tim anh vẫn có thể được cứu.
“Ừm, nên anh muốn trả lễ, ngày mốt chúng ta cùng đi ăn tối đi?”
“Không cần đâu, em đã hẹn đi ăn cùng Dao Dao rồi, ăn xong chúng em còn phải đi tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường nữa!”
Lục Trình Niên: “…”
Bỏ đi, anh không muốn cứu chữa cho tim mình nữa.
Chủ nhật tuần này, Cảnh Ngọc Ninh dậy rất sớm.
Không phải cô muốn gấp gáp đi qua đó, mà là vì Tinh Huy vẫn còn chuyện phải xử lý, cô phải nhanh chóng đi xử lý, thì buổi tối mới có thể tranh thủ đi tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường được.
Đợi đến khi cô xử lý hết mọi công việc, đã là ba giờ chiều rồi.
Hoa Mộng Dao đã gọi cho cô mấy lần.
Nên cô đành phải nghe máy: “Chị hai à, tớ đã xong việc rồi, giờ đang trên đường tới đó, cậu đợi tớ một lát, OK?”
Hoa Mộng Dao không vui nói: “Tớ đã đợi cậu hai tiếng rồi, cô Cảnh à, tốt xấu gì cũng tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường, nếu cậu đã đồng ý đi thì cậu có thể cử xử nghiêm túc một chút được không? Cậu không vì danh dự của trường, thì cũng phải vì nổi bật hơn người vào tối nay, mà tới sớm trang điểm một lát được không?”
Cảnh Ngọc Ninh bật cười: “Nên tớ đã để giành ba tiếng rồi đó!”
“Trời ơi!” Hoa Mộng Dao như nghe thấy một câu chuyện rất nực cười: “Cậu phải thử lễ phục, trang điểm, làm tóc, tạo hình, ba tiếng mà đủ à? Tớ đã làm mất hai tiếng rồi đó biết không?”
Cảnh Ngọc Ninh cười đáp: “Ai bảo cậu là ngôi sao lớn, tối nay còn phải tham gia biểu diễn chứ? Còn tớ, chỉ là một khán giả ngồi