Cảnh Diệp Nhã: “…”
Bầu không khí im lặng như đóng băng lan tràn giữa hai người.
Mấy giây sau, cô ta đột nhiên bật cười một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn Cảnh Ngọc Ninh, cô ta lạnh lùng nói: “Cô muốn lừa tôi à?”
Cảnh Ngọc Ninh hừ một tiếng, lắc đầu: “Cô không tin thì thôi.”
Cảnh Diệp Nhã liền giận tím mặt.
“Rốt cuộc là cô có ý gì?”
“Không có gì, cô hiểu được thì tốt, mà không hiểu được thì thôi, chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu, năm năm trước cô có thể dùng chuyện này khiến tôi suy sụp, là vì lúc đó tôi không phòng bị, nhưng bây giờ thì không như thế nữa!
Cô thật sự cho rằng, tôi có thể ngốc như vậy, biết rõ hôm nay cô và Nguyễn Nhàn lập ra một cái bẫy để hủy đi thanh danh của tôi lần nữa, tôi lại không chuẩn bị gì mà ngu ngốc chạy tới lần sao?”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã thay đổi hoàn toàn.
Cô ta lắc đầu, ra vẻ không dám tin.
“Không thể nào! Nếu như cô có chứng cứ, thì vì sao năm năm trước không lấy ra?”
Cảnh Ngọc Ninh nhếch miệng cười giễu một cái.
Cô không nói tiếp, quay người chuẩn bị đi vào trong.
Cảnh Diệp Nhã lập tức hoảng hốt, vươn tay kéo cô lại.
“Cô không được đi! Nói rõ cho tôi đã…”
Nhưng đúng lúc này, một bóng người vội vàng lao tới, bất thình lình đâm sầm vào người Cảnh Diệp Nhã.
“A…!”
Tiếng thét chói tai vang lên, Cảnh Ngọc Ninh nhanh nhẹn đỡ lấy Hoa Mộng Dao, sau đó cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nửa váy trên của Cảnh Diệp Nhã bị giội đầy rượu đỏ.
“Ai da! Xin lỗi nhé, cô nói xem sao lại trùng hợp thế chứ? Tôi đang chạy, va vào ai không va lại phải va đúng trên người cô!”
Hoa Mộng Dao cười hì hì lấy khăn tay lau đi vệt rượu đỏ trên váy cô ta.
Cảnh Diệp Nhã sao dám để cho cô ấy lau? Chỉ sợ cô ấy thừa dịp mình không chú ý lại đẩy mình một cái nên vội vàng lui về sau.
“Cô đừng tới đây!”
“Ấy! Đây là do cô không cho tôi lau đấy nhé! Đừng trách sao tôi lại không xin lỗi cô!”
Nói xong, Hoa Mộng Dao yên tâm thu tay về.
Cảnh Diệp Nhã giận đến tím mặt.
Hoa Mộng Dao vừa cười vừa nói: “Đừng nóng, chỉ là một chiếc váy mà thôi, cô mặc chiếc này trông khó coi như vậy, giống hệt một bà già mập mạp, bẩn cũng không phải tiếc, cùng lắm thì hôm này tôi tặng cho cô một bộ mới là được.”
Cảnh Diệp Nhã: “…”
“Còn nữa! Phụ nữ có thai không thể tức giận, lỡ như động đến thai nhi, ảnh hưởng đến đứa bé thì sao? Đây chính là lá bài duy nhất có thể để cho cô được gả vào nhà họ Mộ đấy! Phải cố mà gìn giữ, bảo vệ chứ!”
Cảnh Diệp Nhã gần như tức phát điên.
Nguyễn Kiều Kiều ở gần đó vừa mới tiễn xong Trần Vân, không yên lòng để Cảnh Diệp Nhã ở lại một mình bèn trở về tìm cô ta, thấy trên người cô ta dính rượu đỏ thì vội vàng chạy tới.
“Diệp Nhã, cô sao vậy?”
Cảnh Diệp Nhã không nói chuyện, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Mộng Dao, dường như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
Hoa Mộng Dao thì làm như không thấy, cười tủm tỉm nói với Nguyễn Kiều Kiều: “Không có gì, váy của cô ta không cẩn thận bị bẩn, cô đã đến thì giao người cho cô đi! Người phụ nữ có thai cần chăm sóc cẩn thận, chúng tôi sẽ không quấy rầy các người, bái bai.”
Nói xong, Hoa Mộng Dao liền kéo Cảnh Ngọc Ninh nghênh ngang rời đi.
Nguyễn Kiều Kiều: “…”
Cảnh Ngọc Ninh cũng không ngờ Hoa Mộng Dao lại đột nhiên tới.
Chỉ cần vừa nghĩ tới dáng vẻ ngạc nhiên vừa rồi của Cảnh Diệp Nhã là cô không nhịn được cười.
Cô kéo tay Hoa Mộng Dao, hỏi: “Haiz, vừa rồi cậu đi đâu vậy? Sao lâu thế mới đến.
Mắt Hoa Mộng Dao lóe lên một cái.
Cô ấy ấp úng trả lời: “Không đi đâu cả, chỉ gặp mấy người quen rồi nói chuyện vài câu thôi.”
Nói xong, dường như cô ấy cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nên hỏi ngược lại: “À phải rồi, cậu có nói cho