Giọng nói của Nguyễn Kiều Kiều vọng tới từ sau cánh cửa.
“Diệp Nhã à, cậu còn ở trong đó không? Tớ mang lễ phục tới cho cậu đây.”
Lúc này Cảnh Diệp Nhã mới điều chỉnh lại nét mặt của tớ rồi xoay người ra mở cửa.
“Cảm ơn cậu nhé.”
“Không cần khách sáo.”
Nguyễn Kiều Kiều cười nói, nhận ra vẻ mặt của cô ta có gì đó là lạ thì liền hỏi han: “Diệp Nhã, cậu không sao chứ?”
Cảnh Diệp Nhã gượng cười rồi lắc đầu.
Tuy rằng cô ta lắc đầu như vậy, song vẻ mặt lại như đang muốn nói “tôi đang có chuyện buồn”, “tôi thật đau lòng”.
Nguyễn Kiều Kiều sao có thể không nhận ra chứ?
Cô ta lo lắng hỏi: “Diệp Kiều, có phải là cái con nhỏ Cảnh Ngọc Ninh kia lại ăn hiếp cậu không? Cô ta gọi điện cho cậu để nói gì vậy?”
Cảnh Diệp Nhã vẫn tiếp tục lắc đầu.
Cô ta ngập ngừng một chốc lại nắm lấy tay Nguyễn Kiều Kiều, nói: “Tớ không sao, chỉ là thấy có hơi lo lo thôi.”
“Cậu lo gì?”
“Tớ…”
Cảnh Diệp Nhã cúi đầu, ánh mắt lập lòe.
“Diệp Nhã, cậu nói mau, tớ sốt ruột gần chết rồi đây này.”
Lúc này Cảnh Diệp Nhã mới dịu giọng đáp lời: “Chuyện này nói ra có khi cậu sẽ không tin đâu, tớ cũng cảm thấy rất là khó tin, không ngờ là… Tớ không ngờ là chị ấy lại là người như vậy, thật sự tớ…”
Cô ta vừa nói vừa nấc lên.
Khuôn mặt thanh tú của cô ta cũng trông có vẻ như muốn khóc tới nơi vậy.
Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy thì đây chờ nổi nữa, cô ta vội nói ngay: “Tớ biết ngay mà! Chắc chắn là con nhỏ kia lại làm gì cậu rồi! Cậu nói mau, nó lại làm gì nữa?”
Cảnh Diệp Nhã lắc đầu, phải qua một hồi lâu sau cô ta mới tạm bình tĩnh lại, nói: “Lúc nãy sau khi các cậu tiễn Vân Vân đi, chị ấy cản tớ lại, nói chị ấy giờ đang giữ bản phác thảo bức tranh năm năm trước của tớ, tối nay chỉ cần chị ấy lấy bức phác thảo ấy ra là có thể chứng minh tác phẩm đó là của chị ấy!”
Nguyễn Kiều Kiều mở to mắt ngạc nhiên.
“Trời ạ! Sao cô ta lại mặt dày vậy? Nếu vậy chẳng khác nào nói cậu vu oan cô ta.”
Cảnh Diệp Nhã gật đầu.
“Cô ta đúng là không biết nhục mà!”
“Kiều Kiều, cậu là nười bạn thân nhất của tớ, chuyện này tớ chỉ dám nói với tớ cậu thôi, thật tình tớ không biết phải làm thế nào mới được nữa. Cậu cũng biết đó thôi, chị ấy rất khéo ăn khéo nói, tớ sợ chị ấy sẽ lấy bức phác thảo kia ra rồi đổi trắng thay đen, vậy thì tớ xong đời thật rồi.”
Nguyễn Kiều Kiều tức giận nói: “Diệp Nhã, cậu đừng lo, cô ta nói vậy có nghĩa là hôm nay cô ta đưa bản phác thảo đấy ra. Chỉ cần chúng ta có thể trộm nó ra trước lúc đó thì sẽ không sao hết.”
Cảnh Diệp Nhã ngơ ngác nhìn cô ta, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Trôm, trộm sao?”
Nguyễn Kiều Kiều bình tĩnh gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Nhưng… có phải làm vậy là sai…”
“Sai gì mà sai? Cô ta đã leo lên đầu cậu ngồi luôn rồi đó!”
Nguyễn Kiều Kiều nói xong mới để ý thấy vẻ khó xử trong ánh mắt Cảnh Diệp Nhã.
Cô ta bực bội vỗ ngực.
“Cậu cứ yên tâm, không để cậu làm việc này đâu, tớ sẽ đi cho. Chỉ cần cậu giữ chân cô ta trong một khoảng thời gian và đừng để cô ta quay vể phòng là được.”
Cảnh Diệp Nhã lưỡng lự nhìn cô ta một lúc lâu.
Cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Vậy… Được rồi.”
“Vậy cậu thay đồ đi, tớ ra ngoài trước.”
“Ừm, cảm ơn cậu, Kiều Kiều.”
Đợi sau khi Nguyễn Kiều Kiều đóng của đi ra khỏi phòng thì Cảnh Diệp Nhã liền đứng thẳng dậy.
Dáng vẻ đáng thương yếu đuối lúc nãy của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường và căm ghét.
Cô ta cúi đầu nói: “Ngu xuẩn.” Sau đó chán ghét nhìn chiếc váy kia một lượt rồi mới mặc lên, chiếc váy đó rõ ràng là tìm gấp nên cũng không quá vừa người.
Người trong sảnh lớn ngày một nhiều hơn, hoạt động của trường học cũng đã kết thúc.
Cảnh Ngọc Ninh bước giữa đám đông, vui vẻ cười nói với mọi người xung quanh
Trước