Em phải ở bên cạnh chị, Tiết Linh Nhất.
Chúng tôi ăn một nồi lẩu trong hai tiếng đồng hồ, sau khi đi ra thì có vô số cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh sôi, mặc dù người ta đều bảo khi ăn xong phải đi một trăm bước, nhưng mà xét thấy xung quanh quán lẩu toàn là người, lời khuyên hiện lên ở trong đầu này đã bị chúng tôi nhanh chóng bỏ qua, huống hồ ánh nắng mặt trời khô nóng làm cho con người trở nên lười biếng, một trăm bước gì gì đó dẹp luôn đi.
Nhưng chúng tôi xin tiếp thu lời khuyên sau khi ăn xong thì nên đi xem phim.
Đừng hỏi tôi kiến nghị này là do ai nói, đương nhiên là từ những người đi đường không muốn nói chuyện rồi.
Vì vậy tôi cùng với một người đeo khẩu trang che kín mình tới rạp chiếu phim, dọc đường đi, tôi nêu ý kiến với La Y là nếu không mang khẩu trang có lẽ mọi người sẽ không quay đầu lại để nhìn chị, mặc dù chị ấy không bày tỏ thái độ gì, nhưng sau khi xuống xe đã tháo khẩu trang xuống.
Tôi xin được vỗ tay nhằm cổ vũ chị ấy đã dùng hành động của mình để chứng minh mọi thứ.
Nhưng không may, mới đi tới cửa ra vào của rạp chiếu phim, La Y đã bị người nhận ra.
Đó là hai nữ sinh đi ngang qua, bộ dáng đã xem phim xong, dù cho mỗi khi La Y lướt qua từng người đều sẽ hơi cúi đầu, nhưng hai nữ sinh đó đang đi bỗng quay người lại trở về đường cũ, hơn nữa còn định vị chính xác mà chắn hai người bọn tôi.
Nữ sinh A nói: "A! Đúng là La Y, là La Y là La Y a!"
Tôi rất muốn tiến lên nói em nhận lầm người rồi, dù sao hậu quả này cũng là do tôi gây nên, huống hồ chuyện nhận lầm người vẫn thường xuyên xảy ra, mặc dù nói gương mặt La Y không tầm thường, hơn nữa còn nhìn rất đẹp, nhưng điều này cũng không có nghĩa là không có người phẫu thuật thẩm mỹ để trở thành dáng vẻ giống như chị ấy.
Nhưng La Y nói: "Chào hai em."
Vì vậy hai nữ sinh hưng phấn mà nhảy cẫng lên tại chỗ.
Không may là, có lẽ trong kế hoạch của hai người họ không có vụ tình cờ gặp minh tinh hạng A trên đường phố, cho nên thoạt nhìn không được ổn cho lắm, ngoại trừ son môi, bút lông mày và bút kẽ mắt, vậy mà không có vật nào khác để viết thứ gì đó, gấp đến nỗi bọn họ sắp khóc luôn rồi.
Tôi muốn nói cho hai người đó biết là chúng tôi không vội, không cần phải nôn nóng và bối rối như vậy, tôi còn muốn nói cho hai người họ biết là có thể ký lên cái ba lô đang đeo trên lưng kia, tuy rằng nhân vật anime đó có hình vẽ rất phức tạp và chi chít, nhưng mà bụng của nó thì trống không đấy, có thể viết vài chữ lên đó được.
Sau đó nữ sinh A vén áo của mình lên, tôi ngạc nhiên đến nỗi ngây người, trong vô thức nhìn thoáng qua cái rốn bị lộ ra của em ấy, cho rằng em ấy muốn La Y ký tên lên bụng mình.
Em ấy bảo: "Lấy bút lông của tớ ra giùm đi, để cho La Y ký ở đây, tớ sẽ không bao giờ giặt bộ đồ này nữa đâu."
Thế là La Y nhận lấy cây bút lông, ký lên áo của em ấy, bởi vì không giữ lực tốt, cho nên nhìn chữ ký này cũng không được đẹp, sắp không nhận ra là chữ của chị ấy rồi.
Nữ sinh còn lại cũng noi theo để La Y làm như vậy, hơn nữa còn nhấn mạnh và lại nhấn mạnh rằng, hai người họ sẽ không giặt bộ đồ đó.
Tôi nhìn áo của hai người họ, dưới khí trời nóng bức nên ở phần nách đã có chút ẩm ướt, cảm thấy ái ngại, nghĩ đến chữ ký La Y có thể đi kèm với mùi vị khác thường, càng ái ngại hơn.
Có lẽ vào một ngày nào đó ở tương lai, hai người đó sẽ phải đánh rắm rồi đem quần áo ra khoe, bảo: "Đây là chữ ký của La Y đó nha." Sau đó người xem sẽ lấy tay che mũi, nhưng các bạn hãy tin rằng, không phải do bọn họ ghét La Y đâu.
Chuyện người qua đường tình cờ gặp minh tinh cũng khá phổ biến, nhưng người qua đường không hẹn trước mà đều luôn có một suy nghĩ là muốn chụp ảnh và ký tên, hoặc ít nhất là một trong hai thứ đó, dù cho bạn cũng chẳng nhớ tên đầy đủ của vị minh tinh này, dù cho bạn không thích, thậm chí từng chặn họ trên Weibo, nhưng nếu mà gặp họ ở ngoài đời thì là một câu chuyện khác, chỉ trong một phút đồng hồ có thể đánh rơi mất não, nguyện ý coi đối phương như một vị thần, thành kính mà dâng hương.
Sau khi ký tên xong La Y quay đầu liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt này có ý nghĩa sâu xa, vì thế tôi đành lý giải một chút, cử chỉ như thế là muốn dạy dỗ tôi đã đưa ra quan điểm sai lầm qua chuyện mới xảy ra.
Tôi trịnh trọng đưa mắt nhìn lại chị ấy, bày tỏ tôi biết lỗi rồi, và lấy khẩu trang từ trong túi ra cho chị ấy đeo.
Nhưng cũng có khả năng ánh mắt ở trên của chị ấy là muốn nói cho tôi biết, bây giờ chị ấy đã là một minh tinh rồi.
Dù sao trước kia trong lúc nhàm chán, chúng tôi đã thảo luận kĩ càng về chuyện chị ấy có thể trở thành minh tinh hay không, rồi nổi tiếng đến mức độ nào, và sau này khi trở thành một minh tinh thì sẽ thành bộ dáng gì.
Kết quả của cuộc thảo luận là chúng tôi đều thấy chị ấy có thể trở thành minh tinh, mà còn rất nổi tiếng là đằng khác, có đôi khi La Y tự tin thái quá, chị ấy còn bảo, dù sau này chị có là minh tinh nổi tiếng đến thế nào đi chăng nữa, em phải ở bên cạnh chị, Tiết Linh Nhất.
Lúc ấy tôi chưa kịp cảm động bởi câu nói này, chị ấy đã bồi thêm, "Bằng không phải đợi người khác tìm hiểu sở thích, tính cách của chị nữa, như vậy thì hơi phiền, nếu vẫn là em thì quá tiện rồi."
La Y là như vậy đấy, thích dùng mấy từ tình cảm bèo bọt để hình dung lên người tôi, ví dụ như sẵn tiện, ví dụ như sợ phiền, ví dụ như xài được, ví dụ như thuận tay, ví dụ như thói quen, nhưng tôi không để ý, bởi vì được ở bên chị ấy là tôi không giống người thường rồi.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, tuy rằng thái độ chị ấy biểu hiện không mặn không nhạt, nhưng chưa bao giờ dùng câu hay từ ngữ tiêu cực với tôi, đây là chuyện tốt.
Xem bộ phim nào là một điều quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là...!xem cùng ai, dù cho phim điện ảnh này nhàm chán đến nỗi hai chúng tôi đều ngủ, nhưng nghĩ lại, chưa bao giờ cùng La Y ngủ ở rạp chiếu phim, đây cũng được xem như là một trải nghiệm mới lạ.
Nghĩ như vậy sẽ không còn đau lòng số tiền đã bỏ ra để bao rạp đâu, ừ, thật đấy.
Sau khi đi ra trời đã tối đen, bởi vì lúc ăn lẩu khá muộn mà còn lâu, hơn nữa vào buổi chiều cũng không