La Y và một cô gái khác lén lút gặp nhau hôn môi, cử chỉ thân mật
Ý định đó đột nhiên xuất hiện ở trong đầu tôi, vừa rồi đang nói chuyện trời đất thì thấy La Y đan tóc, cảm thấy chị ấy rất giống cô vợ nhỏ, nhất là khi chị ấy quấn tóc tôi, trong nháy mắt lại giống như cô vợ nhỏ dễ thương.
Dễ thương như vậy chẳng khác nào là đang muốn ép tôi ôm chị ấy vào lòng.
Trước đó cũng có hành vi tương tự như vậy, chủ yếu là để thể hiện niềm yêu thích kề cận chị ấy, ôm chị ấy của tôi.
Ôm từ chính diện, ôm từ phía sau, ở bên cạnh cũng ôm, đối với cái ôm yêu thương của tôi thì chị ấy không phản đối, nhưng cũng không nhiệt tình hưởng ứng, bởi thế nên luôn kết thúc ở câu "Em đè lên tóc chị rồi, Tiết Linh Nhất." "Em giẫm lên chân chị rồi, Tiết Linh Nhất." "Em ôm nhanh như vậy để làm cái gì hả, Tiết Linh Nhất."
Nghĩ như thế, tôi mới nhận ra trong dòng sông tình yêu dài dai dẳng giữa tôi và La Y, không phải do chị ấy phá phong cảnh thì cũng là do tôi phá phong tình, dường như chúng tôi không thể lãng mạn được như sơn vô lăng, thiên địa hợp [1] rồi.
Đây là bệnh, phải trị!
Chị ấy đối với tôi luôn ở trong phạm vi không tỏ vẻ kích động hay quá mức kinh ngạc, không có thẹn thùng và cũng chẳng thở gấp, chị ấy như thế khiến cho tôi không nhịn được phải ghé sát vào hơn một chút, sau đấy nghe chị ấy cười một tiếng.
"Giờ sao? Muốn làm gì nữa đây?" Chị ấy quay đầu nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười.
Không biết vì sao khi nghe chị ấy nói thế thì tôi bỗng dưng trở nên hung dữ nhìn chị ấy.
Chị ấy vẫn mang theo ý cười như trước: "Muốn hôn chị?"
Đúng là tôi muốn hôn chị ấy, nhưng mà bị chị ấy nói thẳng như vậy, hơn nữa sau khi nói xong còn cố ý tháo mũi lưỡi trai xuống, tôi đã sợ rồi.
Tuy rằng từ lúc tôi và chị ấy rời khỏi đoàn phim, thoạt nhìn cũng chỉ là hai người, nhưng thực ra trong lòng vẫn hiểu rằng xung quanh nhất định có nhiều đàn chó săn ẩn nấp, bọn họ có thể tuỳ lúc hành động, nếu tôi mà động tay, chắc chắn tiêu đề đầu trang về giới giải trí vào ngày mai chính là "La Y và một cô gái khác lén lút gặp nhau hôn môi, cử chỉ thân mật."
Nghĩ thế tôi lập tức cách xa chị ấy ra, đồng thời buông tay, "Chị thừa biết nếu cứ giữ tư thế ôm em...!Ưm..."
Lời muốn nói đã bị cắt ngang, chị ấy ôm cổ tôi nhanh như chớp, rồi cũng nhanh như chớp lần nữa mà tìm được môi tôi một cách chính xác, hôn lên đó một cái, sau đó lập tức buông ra.
Chị ấy cười nói: "Sợ cái gì."
Má ơi, sợ đến nỗi tim tôi nhảy bình bịch luôn rồi nè.
Sau khi bình tĩnh tôi lập tức nhìn chung quanh vài lần, rồi cũng rất nhanh chóng lấy mũ và khẩu trang từ trong tay chị ấy đeo cho chị ấy, vỗ một cái lên vai tỏ vẻ như đang đánh chị ấy để trừng phạt, nói: "Nếu bị chụp hình thì phải làm sao hả!"
"Thể nào cũng có cách xử lý."
Tôi nghe được giọng nói phát ra từ trong khẩu trang chị ấy rất là bình thản, một bộ dáng không quan tâm.
"Nếu thực sự xảy ra chuyện không may, công ty sẽ dùng quan hệ xã hội, những người hâm mộ chị sẽ chọn cách tin tưởng chị, còn người qua đường luôn giữ thái độ thích xem náo nhiệt, là đám người không ưa gì chị." Chị ấy nhún vai: "Dù làm gì đi nữa cũng sẽ không thích."
Thế là tôi chẳng thể phản bác được.
Nhưng tôi nghĩ loại chuyện này tốt hơn hết là không nên xảy ra, tình cảm của nghệ sĩ vẫn là chủ đề tương đối mẫn cảm, chỉ là chút tin tức liên quan nghiêm trọng hơn một tí cũng đều khiến người hâm mộ gào khóc ầm ĩ, nếu là bị chụp hình tung tin đồn với chàng trai nào đó, cũng có mẫu câu ứng phó theo tiêu chuẩn thông thường để giải thích, nhưng nếu là con gái...!
Nếu công sức nhiều năm của chị ấy đều bị tôi huỷ hoại, cả đời tôi sẽ áy náy và bất an lắm đấy.
Trên đường trở về khách sạn, tôi sẵn tiện mua chút đồ ăn đóng gói, tôi rất hiểu chị ấy, nếu lúc này mà tôi hỏi chị ấy đói bụng không thì chị ấy chắc chắn sẽ trả lời là không, nhưng đến khoảng hơn một giờ sau, rất có thể chị ấy sẽ nói với tôi là chị ấy muốn ăn thứ gì đó.
Mà tôi thì, dù chị ấy bỗng dưng muốn ăn là do đói bụng hay thèm ăn đi chăng nữa, tôi đều cố gắng thoả mãn chị ấy.
Chỉ là không muốn chị ấy phải khó chịu chút xíu nào hết.
Nói như thế, tôi cũng có vẻ mười phần trung khuyển [2] nhỉ.
[2]: Trung thành, nuông chiều người yêu.
Thường dùng cho công, ngoại trừ Tiết Linh Nhất ra (* ̄∇ ̄*)
Sau khi ra khỏi thang máy, chúng tôi vẫn còn đang bàn tán về bạn gái mới của Hứa Hoa.
Thực ra chuyện của Hứa Hoa thì tôi cũng không rõ lắm, điều biết được toàn từ Hứa Hoa mà ra, tất cả từ ngữ trong miệng cậu ta là tả người bạn gái đó vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh vừa hiểu chuyện, biết làm nũng lại am hiểu quản lý tài chính, trời lớn cỡ nào cậu ta sẽ khen ngợi đến cỡ đó, giọng điệu trong lời nói mang theo thâm tình kiêu ngạo, cuối cùng còn nói thêm Tiết Linh Nhất tôi đây không tài nào sánh bằng.
Có lẽ cậu ta châm biến tôi đến thành quen luôn rồi, tựa như với những người bạn thân thiết, đều thích xả hết mọi thứ lên đối phương, mặc kệ tốt hay xấu.
Sức đề kháng của tôi rất cao, cho nên tôi không sợ cậu ta châm biếm mình.
Hiếm lắm La Y mới chịu nghe chuyện về Hứa Hoa như hôm nay, nếu điều này mà xảy ra vào bốn năm trước, có lẽ Hứa Hoa sẽ mừng rỡ đến nỗi không ăn thịt ba tháng, nhưng bây giờ cậu ta đã yêu người khác rồi.
"Vậy là, những điều này đều là do cậu ta kể, em cũng không tìm hiểu sự tình từ phía nhà gái bên kia?"
Giữa màn kéo đông kéo tây của tôi trong câu chuyện, La Y đã có thể bắt được trọng điểm và túm ra ngoài một cách chính xác, nghe xong tôi gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta nói Tuệ Tuệ lo lắng cậu ta còn quá nhỏ chưa trưởng thành, lo bọn họ không có tương lai, ngoài điều đó ra thì còn lại đều rất tốt, tất cả là tự Hứa Hoa nói."
Dựa theo lời nói chị ấy thì tôi cũng thử tổng kết lại, mới phát hiện một câu trúng đích của La Y đã giúp tôi hiểu được hơn rất nhiều.
Có lẽ Tuệ Tuệ không nghĩ như vậy đâu?
"Mặc dù nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng những lời đạo lý này là dành cho những người có thể nhìn toàn diện và đứng ở bên ngoài, mà em thì..." Chị ấy quay đầu nhìn tôi một cái, đồng thời dùng thẻ phòng để mở cửa, rồi bước vào trước, "Em cũng biết chuyện này chỉ có khả năng xảy ra 1/1000, vậy nên không cần chủ quan mà nêu ra suy nghĩ phán đoán của em cho cậu ta biết, còn mọi lời khuyên chia tay hay bước tiếp, cũng không cần phải nói ra."
Tôi ồ lên một tiếng, cảm thấy lời La Y nói rất có đạo lý, khi chị ấy nghiêm túc mà phân tích sự việc cùng tôi thì luôn rất chân thành, khiến cho người ta khó có thể không tin chị ấy.
Tóm lại, chị ấy đưa ra kết luận cho tôi là, chuyện này tôi không cần phải lo.
Lời này làm cho tôi không khỏi nhớ đến thời đại học, chị ấy từng nói với tôi rằng: "Chuyện của Hứa Hoa thì liên quan gì đến em."
Lần đó khoa của Hứa Hoa muốn tổ chức một buổi tiệc tối, cậu ta đảm nhận một tiết mục thì hỏi ý kiến tôi, khi ấy tôi nghĩ La Y có kinh nghiệm