Cùng nhau đi đến cuối đời
Ngày hôm sau chúng tôi rời giường từ rất sớm, La Y sửa sang lại bản thân một hồi, sẵn tiện cũng chọn đồ giùm tôi, quần áo của chị ấy có rất nhiều, hơn phân nửa là của nhà tài trợ tặng, vẫn chưa mặc lần nào.
Chị ấy trang điểm làm tôi trông rất hiền lành, soi gương khiến cho tôi cảm thấy bộ dáng ban đầu của chúng tôi vốn hẳn phải là ngoan ngoãn như vậy.
Thật ra tôi rất là hồi hộp, căng thẳng đến nỗi khiến tôi suýt chút nữa nhai luôn cả hộp sữa bò, nhưng La Y thì lại rất bình tĩnh, vào giờ phút này tôi lấy làm may mắn khi có chị ấy ở bên cạnh, chị ấy luôn có thể ở bên tôi và thong thả chuẩn bị hết mọi thứ ngay lúc tôi đang lúng túng.
Giống như vào cái hồi năm hai đại học, tôi có góp mặt vào buổi biểu diễn đấu võ của năm tư, thật ra đất diễn của tôi không nhiều lắm, có thể xem như là diễn viên quần chúng, chỉ có 8 câu lời kịch, nhưng hôm đó ở dưới sàn diễn có rất nhiều người, tất cả mọi người trong trường đều có mặt, bao gồm cả giáo viên toán cao cấp mém cho tôi rớt tín chỉ đang ngồi vắt chéo chân nói chuyện cười đùa với giáo viên tiếng Anh ngành của chúng tôi.
Một bầu không khí nhẹ nhàng như thế, đáng lý ra tôi phải thả lỏng mới phải, nhưng ngày đó tôi căng thẳng đến độ chỉ trong vòng mười phút tôi đã vào nhà vệ sinh ba lần.
Chị ấy ở sau cánh gà giúp đỡ tôi, nhưng tôi lại thấy thái độ của chị ấy rất lật mặt, một bên vừa truyền đạt kinh nghiệm cho tôi, bên kia lại không quên chế nhạo tôi.
Tôi vốn không thích hợp đứng trên sân khấu, tôi hợp với việc đứng ở sau cánh gà chuẩn bị mọi thứ hơn, nhất là làm việc cho La Y, dẫu có vất vả cũng không oán hận.
Trước khi lên đài chị ấy dạy cho tôi ba lần, mỗi lần một ít, giúp tôi kiểm tra phần trang điểm và quần áo.
Ngày đó màn biểu diễn rất thành công, đương nhiên tôi thừa biết không phải là công lao của tôi, 8 câu thoại khi lên sân khấu cũng không quá hai phút.
Sau khi kết thúc phần diễn, xuống sân khấu liền thấy chị ấy đứng ở cửa ra vào đợi tôi, giúp tôi gỡ mấy món phụ kiện màu sắc rực rỡ trên đầu xuống rồi hỏi tôi có tiểu ra quần chưa.
Tôi trả lời là tiểu rồi.
Chị ấy vỗ đầu tôi rồi cười bảo lên sân khấu thôi mà làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy, còn bảo để tôi trải nghiệm nhiều lần thì khi thấy ở dưới đông nghịt người cũng sẽ không hồi hộp nữa.
Tôi đồng ý với lời dạy dỗ đó, nhưng vẫn thấy chuyện trải nghiệm nhiều lần này nên bỏ qua đi.
Dẫu có qua bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể giảm bớt sự căng thẳng của tôi được.
La Y lái xe ổn định, còn tôi thì bất ổn, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, câu này nghe trông cũng có vần phết.
Chị ấy ngừng xe trước cổng khu dân cư, tôi nghĩ rằng chị ấy chuẩn bị mua thứ gì đó, nhưng không ngờ chị ấy lại dừng xe hẳn, bảo với tôi: "Xuống xe."
Tôi nghi hoặc: "Còn hẳn một đoạn đường kìa, trời nóng thế này sao không vào thẳng luôn?"
Chị ấy chỉ trả lời đi bộ vào đi rồi tháo dây an toàn xuống xe một cách liền mạch, tôi cũng chỉ đành nghe lời xuống xe theo, chúng tôi đi kề vai sát cánh tới cửa chính, đứng dưới tòa nhà thì chị ấy vỗ vai tôi bảo: "Em lên đi, chị đứng ở dưới đây đợi."
Hành động này khiến cho tôi vô cùng khó hiểu.
Hồi sáng chị ấy bảo muốn cùng tôi về nhà, tôi đã có chút thắc mắc rồi, dù sao ý định ban đầu của tôi là một mình trở về nhà đối mặt, lỡ như cha mẹ đánh tôi mà ở trước mặt chị ấy thì không được tốt cho lắm, khiến cho tôi rất xấu hổ, đấy cũng coi như là đỡ rồi, nếu tệ hơn là cha mẹ nghĩ quẫn đánh La Y nữa thì sao.
Lúc ấy tôi chẳng biết nên làm gì cho phải nữa.
Nhưng La Y lại kiên trì muốn đi cùng tôi, đi cùng thì cũng thôi đi, đứng ở dưới lầu là ý gì cơ chứ?
Tôi nhìn ngày trời nóng bức, nhìn cái bóng đen sì của chị ấy: "Chị đi theo em đi, quá nóng, bị cảm nắng phải làm sao?"
Chị ấy nói: "Không lên, ở đây đợi, chờ cha mẹ em cho lên."
Tôi sững sờ, chợt nghĩ ra: "Khổ nhục kế?"
Chị ấy gật đầu.
Ồ! Chắc chị ấy phải chịu khổ rồi.
Tôi chỉ vào trong cửa chính: "Hay là vào trong đó chờ đi?"
Chị ấy trả lời không muốn.
Thế là chúng tôi đứng ở dưới lầu xô qua đẩy lại, chị ấy từ chối mọi phương án đứng ở chỗ mát của tôi, cố chấp muốn đứng ở tại vị trí đó, ngay cả nón cũng không chịu đội, chỉ đeo mỗi khẩu trang, còn bảo rằng địa điểm đó rất tốt, từ sân thượng của nhà tôi nhìn xuống, vừa lúc thấy được chị ấy.
Sau khi bị chị ấy đuổi đi, tôi lập tức lên lầu, một trận ồn ào như vậy, đã thành công giải tỏa nội tâm căng thẳng của tôi.
Nếu nói như tâm trạng lúc trước là làm chuyện sai bị phụ huynh phát hiện, thì bây giờ chính là con phải đi vệ sinh rồi cha mẹ có gì nói nhanh lên đi.
Dẫu vậy phải biểu hiện bình tĩnh một chút, lúc mẹ mở cửa hai chúng tôi nhìn nhau một hồi, điều này để cho tôi rất lúng túng, mãi đến khi tôi gọi mẹ thì bà ấy mới tỉnh táo lại, sau đó ánh mắt của bà ấy đảo qua phía sau lưng tôi, tôi tranh thủ cơ hội nói: "La Y ở dưới lầu đợi không có lên."
Bỗng nhiên cha tôi xuất hiện, tôi nhìn ổng, không có cách nào đoán được rằng liệu mẹ tôi có nói chuyện này với ông ấy hay chưa.
Ông nói: "Nó đợi ở dưới? Trời nóng thế này sao không lên trên đây."
Tôi ừm một tiếng không nói gì thêm, nhưng lại thấy ông ấy đi đến sân thượng.
Lập âm mưu, bước đầu tiên thành công chính là để kẻ địch rơi vào cạm bẫy của mình, tôi nhớ hồi trung học phổ thông giáo viên lịch sử đã từng kể một câu chuyện nằm vùng, gián điệp trong câu chuyện ấy dù chết rồi vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, tương đương với vô dụng.
Qua câu chuyện này nói cho tôi biết, tôi nhất định phải để cho bọn họ thấy được La Y, như vậy thì hi sinh mới có ý nghĩa.
Cha còn chưa quay lại từ sân thượng, mẹ đã kêu tôi bằng vẻ mặt nghiêm khắc, bảo tôi vào phòng sách, bà ấy muốn tâm sự với tôi.
Trước khi vào phòng sách, tôi đã nhìn thấy cha tôi mở cửa sổ nhìn xuống dưới, không biết ông ấy có nhìn thấy La Y không, không biết ông ấy có nhận ra đó là La Y không.
Sau khi ở trong phòng sách đợi trong chốc lát, mẹ tôi vẫn vẻ mặt như cũ bước vào, quả nhiên bệnh không chỉ lây triệu chứng, ngay cả tâm trạng cũng sẽ bị lây lan, thế nên tâm trạng hậm hực không vui này đã truyền sang cho tôi thành công, trong phòng sách bỗng nhiên biến thành một bầu không khí nặng nề.
Bà ấy đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện ngày hôm qua con nói với mẹ là thật sao?"
Tôi ừ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy vài sợi tóc bạc trắng của bà, hóa ra bà đã già như vậy rồi, nghĩ như vậy tôi không biết có nên nói điều này cho bà biết hay không, theo kinh nghiệm mách bảo, nếu tôi dám nói bà ấy già, bà ấy sẽ xé nát miệng tôi mất.
Tâm lý diễn ra nhẹ nhàng như trên là nhằm để che lấp nỗi sợ hãi trong lòng của tôi, tôi đã đoán từ trước rồi, dù cho tiếp theo bà ấy có nói gì, cũng không dễ để đối phó.
Tôi không hy vọng bà ấy sẽ chịu tổn thương, tôi biết rằng dù như thế nào bà ấy cũng sẽ phải đau lòng, đây là một con đường không thể vẹn toàn, nhưng nếu như có thể, tôi thà rằng hai bên đều chịu thương tổn như nhau.
Bà ấy hỏi lại lần nữa: "Thật vậy ư?"
Tôi lại ừ một tiếng như cũ.
Bà ấy thở dài: "Con đừng bày ra bộ dáng không tập trung này, mẹ đã bảo ba