"Anh lấy tay ra......" Ôn Oanh thở phì phò nói.
"Vậy thì nên để ở đâu hả?" Lâm Tự Ngôn cười, không nghe theo lời cô nói.
Đang lúc hai người nùng tình mật ý, tình chàng ý thiếp, cửa phòng đột nhiên bị gõ kịch liệt, tiếng phát ra còn to hơn tiếng của họ.
Phá hư không khí trăm năm có một, Lâm Tự Ngôn muốn biết người đến là ai, anh trực tiếp đem chăn đắp lên người Ôn Oanh, nói với cô: "Đừng mặc quần áo, tóc cũng để yên vậy đừng nhúc nhích gì cả."
Nếu tuân theo kịch bản lúc này phải là vội vội vàng vàng thu thập hiện trường cho tốt, đôi mắt Ôn Oanh còn mang theo ánh nước, đầu óc không quá tỉnh táo.
Lâm Tự Ngôn hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của mình, kéo áo sơ mi đã bị tuột ra khỏi quần một nửa ra hết bên ngoài.
Ôn Oanh nhìn anh xoa xoa tóc của chính mình, những sợi tóc mềm mại bị xoa thành hỗn độn, cô lại cảm thấy dáng vẻ lúc này so với dáng vẻ sạch sẽ ngày thường càng thêm......!Tú sắc khả xan*.
*Tú sắc khả xan: chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm ăn.
Vương Đan Hiểu bất mãn gõ cửa, cô vừa mới nghe trợ lý Lâm Tự Ngôn nói Lâm Tự Ngôn không ở trong phòng, không cần nghĩ cũng biết anh ở đâu, trong lòng có một loại dự cảm bất an, nghĩ anh muốn tiên hạ thủ vi cường nên lập tức chạy đến đây.
Kết quả cửa vừa mở lại không nhìn thấy Ôn Oanh mà lại là Lâm Tự Ngôn.
Nhìn Lâm Tự Ngôn tóc thì hỗn độn, áo sơ mi thì nhăn nhúm, trên mặt còn vẻ thõa mãn tươi cười, trong lòng Vương Đan Hiểu tức đến bốc lửa, trực tiếp hướng vào phòng hô to: "Ôn Oanh! Em có bên trong không?"
"Em ở đây" âm thanh Ôn Oanh từ bên trong truyền ra.
Vương Đan Hiểu lập tức đẩy Lâm Tự Ngôn ra đi vào bên trong.
Mỹ nữ hai mắt chứa nước như hồ mùa xuân, tựa như khóc lóc nhìn cô, vai ngọc lộ ra ngoài không có gì che đậy, phía trên còn có một ít dấu màu đỏ, lúc này Ôn Oanh như mỹ nhân trong xuân cung đồ*, tức giận như nổ ra trong tim Vương Đan Hiểu.
*Xuân cung đồ: hình vẽ hai người abcz hồi xưa.
"Lâm Tự Ngôn! Cậu cậu cậu cậu cậu cậu! Cậu làm cái gì thế hả?" Vương Đan Hiểu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lâm Tự Ngôn lúc này đã đóng cửa lại đi tới bên mép giường, nghe thấy câu chất vấn của Vương Đan Hiểu mặt không đổi sắc tâm không động nói: "Chị nhìn thấy cái gì thì tôi đã làm cái đó."
Vương Đan Hiểu tức đến ngũ quan vặn vẹo: "Ôn Oanh! Em sao có thể cho cậu ta chiếm tiện nghi như vậy?!"
Ôn Oanh còn không kịp mở miệng, Lâm Tự Ngôn đã giành trước một bước trả lời: "Sao có thể nói là chiếm tiện nghi? Tôi và Ôn Oanh là quan hệ bạn trai bạn gái, việc này không phải rất bình thường sao?"
"Cái gì mà bạn trai bạn gái! Tôi khi nào đồng ý cho các người?" Lửa giận trong mắt Vương Đan Hiểu như muốn đem Lâm Tự Ngôn thiêu rụi.
Câu này nói như thể là con thuyền nhỏ được ba mẹ vất vả nuôi lớn bị một con nhím đâm thủng cướp mất, không cam tâm tình nguyện thừa nhận sự thật, Ôn Oanh đang suy nghĩ Vương Đan Hiểu có phải chị ruột của mình hay không, liền thấy sự đau lòng trong mắt Vương Đan Hiểu, ôn nhu nhìn cô nói: "Ôn Oanh, Lâm Tự Ngôn không phải là người tốt, em không thể cùng cậu ta ở bên nhau."
Xu hướng giới tính của Vương Đan Hiểu không có vấn đề gì.
Ôn Oanh có chút lo lắng nhìn chính mình.
Lâm Tự Ngôn ở một bên vẫn tiếp tục mỉm cười: "Vì sao nói như vậy? "
Vương Đan Hiểu giờ phút này cũng không rảnh lo mặt mũi gì nữa, vì tương lai của Ôn Oanh cho dù nói ra lịch sử đen tối của mình chị cũng làm! Vì thế chị nhẫn tâm nhắm mắt, sau khi mở mắt ra trong mắt mang theo tia kiên định.
......
"Ôn Oanh, chị có giấu em một số chuyện, hiên tại chị sẽ nói thật với em." Vương Đan Hiểu ngữ khí hơi có chút hiên ngang lẫm liệt, "Chị lúc trước mắt mù coi trọng cậu ta, kết quả chị theo đuổi cậu ta hai năm! Hai năm! Mãi cho đến khi chị tốt nghiệp câu ta cư nhiên giả điên không biết!"
Ôn Oanh:......
"Chị là một cô gái, nửa đêm không trở về phòng, ở trên đường đợi cậu ta trở về ký túc xá, kết quả là gặp được cậu ta! Cậu ta cư nhiên trực tiếp làm lơ chị!" Vương Đan Hiểu bi thống nói "Việc đó không tính, cậu ta không quen biết chị vì tình có thể tha thứ, nhưng về sau cậu ta đã biết chị còn đối xử với chị như vậy, cậu ấy biết rõ chị thích cậu ấy, còn đối với chị như vậy!"
Vương Đan Hiểu giống như muốn túm lấy trời cao xuống xem chị lên án kẻ lưu manh nhiều năm trước xxoo chị.
"Đối với chị như thế nào?" Cô hỏi.
"Mỗi lần cậu ta chơi bóng rổ chị đều đi cổ vũ, chỉ cần cậu ấy tham gia hoạt động chị đều tự mình đi giám sát, hơn nữa chị còn mua cơm cho cậu ấy!" Vương Đan Hiểu vô cùng khổ sở khóc nói.
Ôn Oanh gật đầu: " đã hiểu."
"Sau đó chị vẫn luôn vô tình cố ý xuất hiện trước mặt cậu ta, nhiều lần ám chỉ chị thích cậu ấy, cậu ấy nghe xong vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, chị nghĩ khônh có gì, chỉ cần cậu ấy không từ chối chị thì chị vẫn có cơ hội, sau đó đến lúc tốt nghiệp chị tỏ tình, cậu ấy lại từ chối chị! Kẻ lừa đảo đùa bỡn tình cảm người khác!" Ngữ khí có chút giận dữ.
Ôn Oanh cảm thấy nhịn cười chuyện này giống như nhịn tiểu vậy, nhịn nhiều đối với cơ thể không tốt.
Lâm Tự Ngôn ở bên cạnh cũng vô cùng cạn lời, bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà mấy năm nay Vương Đan Hiểu vẫn luôn trong tối ngoài sáng châm chọc mỉa mai anh.
"Từ chối còn chưa tính, đùa bỡn tình cảm của chị còn chưa tính! Cậu ta lại đi đùa bỡn tình cảm của em gái chị!" Vương Đan Hiểu lúc này quay đầu nhìn Lâm Tự Ngôn, rất muốn đem sự xúc động này đánh trả anh "Chị chân trước thổ lộ với cậu ta, câu ta sau lưng liền thông đồng với em gái chị! Chị nói mà em gái chị một học sinh trung học tại sao lại chạy đến trường chị! Thì ra là do cậu thông đồng với em ấy!"
Chuyện này chắc là chuyện máu chó nhất nhưng chi tiết hiểu lầm lại vô nghĩa nhất.
Lâm Tự Ngôn thở dài, cũng không màng Vương Đan Hiểu cảm thấy thế nào, chỉ bất đắc dĩ nói: " Chị có cần nghe tôi giải thích không? Tuy rằng tôi cũng không quá muốn nói."
Vương Đan Hiểu nhìn anh, có chút khinh thường nói: "Có cái gì mà ngụy miệng!"
"Mỗi lần xem tôi chơi bóng rỗ nữ sinh đến xem không phải chỉ có một mình chị, đoàn đi giám sát của hội học sinh cũng không phải chỉ có một mình chị, cho nên đưa cơm hộp cho tôi, chị muốn để lộ tâm ý của chị với tôi thì làm phiền chị khi đưa cơm đừng dùng cái giọng điệu " cơm của cậu", tôi tưởng đây là cơm do đoàn phát."
"Phương thức theo đuổi của chị rất kín tiếng, tôi thật sự không thấy được, sau đó lúc chị tốt nghiệp tôi mới biết, hơn nữa....." Lâm Tự Ngoin dừng một chút, "So sánh lại, em gái chị thật sự chủ động hơn nhiều."
Vương Đan Hiểu mắt thấy