Vương Đan Hiểu cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ rồi.
Mới vừa nói đồng ý đưa con gái giao cho con nhím kia, còn chưa kịp tính sổ nó còn muốn gói lại mang đi.
Ôn Oanh: Em và Lâm Tự Ngôn đi du lịch......!Không cần nhớ em đâu.
Lâm Tự Ngôn: Tôi mang Ôn Oanh đi hẹn hò…… Không cần nhớ thương em ấy.
Không thể không nói thật đúng là có hiệu quả như nhau vậy trời.
Chị hiện tại cảm giác giống như người già, thât là thê lương.
Mà lúc này trên máy bay Ôn Oanh và Lâm Tự Ngôn đang làm cái gì?
Lâm Tự Ngôn sợ bị phóng viên chụp được nên quyết định đi chuyến 20 giờ, Ôn Oanh muốn đi sớm một chút nhưng không có cách nào, bị Lâm Tự Ngôn lột s@ch lăn lộn, còn nói là muốn ngủ thì lên máy bay ngủ.
Ôn Oanh thật sự rất mệt một chút cũng không lãng phí dồn thời gian ngủ.
Lâm Tự Ngôn nhờ tiếp viên hàng không đem thảm cho Ôn Oanh, nhẹ nhàng đắp lên giúp cô, lúc sau còn điều chỉnh hạ ghế một chút, nhìn gương mặt cô đang an tĩnh ngủ, chính mình cũng có chút thấm mệt.
Vốn muốn thừa dịp thời gian trên máy bay, hỏi cô thích gì và không thích gì.
Kết quả là hai người cùng nhau ngủ tới nơi luôn.
Bọn họ ngủ suốt 10 tiếng đồng hồ, thật sự là rất lợi hại.
Sau khi xuống máy bay Ôn Oanh còn có chút mơ hồ, Lâm Tự Ngôn dắt tay cô, một tay khác xoa xoa đầu, cười nói: “Đã tỉnh chưa?”
Ôn Oanh gật đầu: “Ừm, chúng ta đi chỗ nào?”
“Anh sắp xếp về khách sạn, đi thôi.”
Không thể không nói Lâm Tự Ngôn suy xét rất chu đáo, Lâm Tự Ngôn đặt chính là Khách sạn trong quảng trường Étoilet, vị trí địa lý rất ưu việt, cách tháp Eiffel và đại lộ Champs Élysées một con đường lớn, Lâm Tự Ngôn nói với cô: “Trước tiên chúng ta ở khách sạn ăn chút đồ ăn, sau đó buổi tối đi xem tháp Eiffel, buổi tối có đèn nê ông chiếu sánh, sẽ có không khí hơn so với ban ngày.”
Ôn Oanh tất nhiên là không có ý kiến, hai người vào đại sảnh khách sạn toàn bộ quá trình Lâm Tự Ngôn đều dùng tiếng Anh để giao tiếp, sau đó có một nhân viên tạp vụ đến giúp hai người lấy hành lý.
Ô
n Oanh lúc này mới nghĩ đến: “Anh đặt mấy phòng vậy?”
“Một phòng.”
Chỉ đặt một phòng? Cũng quá không rụt rè đi nha, Ôn Oanh có chút xấu hổ nhìn Lâm Tự Ngôn, đối phương lại dương dương tự đắc, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: “Như thế nào? Thẹn thùng?”
Mặt Ôn Oanh có chút nóng lên, dứt khoát nghiêng đầu không nhìn anh.
Nhân viên tạp vụ nhìn đôi vợ chồng Châu Á xuất sắc này, trong lòng cũng không nhịn được cười trộm, lúc này những đôi vợ chồng đến Paris hưởng tuần trăng mật ngày càng nhiều, mỗi ngày có thể tiếp đãi những cặp vợ chồng đến từ các quốc gia khác nhau, màu da khác nhau, diện mạo cũng không giống nhau nhưng lại giống đôi vợ chồng Châu Á này ở chỗ phần lớn trên gương mặt đều là sự hạnh phúc.
Nhân viên tạp vụ dẫn bọn họ đến phòng đem hành lý đặt ở một chỗ dùng tiếng Anh lễ phép nói: “i hope you have a happy day thank you.” ( câu này chưa chắc đã chính xác bởi vì lỗi bản dịch mong mọi người thông cảm.)
“Thank you.” Lâm Tự Ngôn trả lời.
Ôn Oanh nhìn căn phòng được trang trí lãng mạn, trên giường đệm còn rải cánh hoa hồng, cô không ngăn được có chút thẹn thùng, đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài cửa sổ liền cảm thấy không khí trong thành phố đều phủ đầy sự lãng mạng.
“ Khách sạn này có một phần ăn phục vụ đặc biệt, đến lúc đó chúng ta có thể gọi thử xem.” Lâm Tự Ngôn cũng đi tới trước mặt Ôn Oanh, ngắm nhìn cảnh sắc của thành phố này.
“Phần ăn gì?” Cô tò mò hỏi.
“Pouse-moi.” Anh nói tiếng Pháp không được tốt lắm nhưng cũng giống như tiếng Trung đều mang theo nét nhàn nhạt, hương vị nhu hòa ở bên trong.
Ôn Oanh không hiểu tiếng Pháp, chỉ có thể không ngại học hỏi người phía sau: “Có ý gì?”
Lâm Tự Ngôn cười nói: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Lúc này thời gian ở Pháp vừa lúc là 8 giờ sáng, hai người họ vừa lúc có thể ăn sánh, Lâm Tự Ngôn dẫn Ôn Oanh đến nhà hàng của khách sạn, Ôn Oanh nhìn ánh đèn nhu hòa của nhà hàng, phát hiện nơi này hình như chỉ toàn là các cặp tình nhân ngồi.
Bữa sáng truyền thống của Pháp, lấy bánh mì là chủ đạo, có đủ loại kiểu dáng mứt trái cây, còn có cà pgee thơm ngào ngạt và trà sữa, Ôn Oanh nhìn một đống bánh mì đủ loại, có chút không biết nên xuống tay từ đâu.
“Bánh mì Baguette, bánh mì nguyên cám, bánh mì mè, bánh mì hạnh nhân, còn có mứt trái cây, em muốn ăn tương vừng hay là bơ đậu phộng?” Anh săn sóc hỏi, Ôn Oanh muốn ăn như thế nào anh liền giúp đỡ lấy đồ.
Ôn Oanh còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy một âm thanh kinh hỉ từ phía sau truyền tới.
“Jos? are you Jos?” Nói lời này là một người phụ nữ Châu Á, màu da nâu, mặc trang phục truyền thống của Malaysia.
Lâm Tự Ngôn nhìn về phía Ôn Oanh chớp chớp mắt: “Xem ra là fan điện ảnh.”
Cô gái rất nhiệt tình cùng Lâm Tự Ngôn nắm tay, không biết từ đâu lấy ra quyển sổ nhỏ và một cây bút máy marker, hy vọng Lâm Tự Ngôn ký tên cho cô.
Lâm Tự Ngôn tất nhiên sẽ không từ chối, sau đó lại dùng điện thoại chụp ảnh chung nhưng nhìn sắc mặt Ôn Oanh ngồi đối diện có chút không tốt, cũng biết rõ hành vi của mình không lễ phép, cô có gặp qua Ôn Oanh nhưng lại không nhớ nổi gặp qua ở đâu, chỉ có thể giảng hòa hỏi Lâm Tự Ngôn: “Là bạn gái anh?”
Tiếng anh của cô có chút không tiêu chuẩn, hết sức mình cố gắng nói cho đúng.
“Đúng, hy vọng bạn đừng nói ra.” Lâm Tự Ngôn không e dè thừa nhận nói.
“Không hổ là thần tượng, bạn gái cũng thật xinh đẹp.” Cô gái có chút hâm mộ nói.
Lúc này lại có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi đến, đến bên cạnh cô gái, có chút chất vấn nhìn cô ấy, ngữ khí oán giận nói: “ps? it-rnrefini.
( như thế nào