Mùa Thu năm Kiến Bình thứ chín, tiền Thái sư và Trung Thư môn hạ Bình Chương sự - Thôi thị lấy tội danh mưu phản mà bị xét toàn tộc, liên lụy đến bốn dòng tộc, ba mẫu tộc, và hai thê tộc.
Chém đầu thị chúng ở cửa nam Khai Phong phủ, đồng thời hạ chiếu phế Thái tử, giam cầm trong Đông Cung.
Lấy tội thất trách mà điều tra các chức vị trong triều đình, các quan lại ở phủ Chiêm Sự, phường Tả Xuân, phường Hữu Xuân đều bị mất chức hết.
Phán tội Khu Mật Viện sứ cùng Thôi thị đồng mưu ly gián quân thần, mưu hại Thân vương, lấy tội mưu phản mà trị, cắt đi công danh lợi lộc, cả phụ mẫu, thê thất đều bị tru di tam tộc.
Ngày hành hình hôm đó, trên đạo trường vậy mà lại không có một ai dám tiến lên phía trước xem.
Ngăn ngắn mấy tháng trong chuyện quân thần, các tai mắt cùng môn sinh phe phái đều bị trảm theo, còn lại những người có tương giao qua lại hoặc có liên quan đến các tai mắt kia đều bị cách chức hoặc bị chăm biếm, giam vào đại lao mấy tháng.
"Quan gia, đã sắp tới buổi trưa, quan giam chém tới tấu, phạm nhân cũng đã được áp giải tới đạo trường, danh sách đối chiếu cũng không có chỗ nào sơ suất."
Hoàng đế ngơ ngác ngồi ở trong điện, trên ghế tràn đày tro bụi.
Mấy tháng này tóc bạc sinh ra nhiều thêm mà như già đi mười mấy tuổi.
Triệu Từ thấy hắn thờ ơ không nhún nhít liền hướng đến phía Hàn Đồng đang đứng một bên, nói: "Nơi này đã lâu không có ai đến, trên đất tràn đầy bụi bặm, ta cũng không biết nên khuyên quan gia thế nào..."
"Truyền chỉ...!" Hoàng đế đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên cực kỳ tàn nhẫn nói: "Để cho Thông sự Xá nhân đem chiếu thư phế Thái tử đến đạo trường, đứng ở trước mặt mọi người mà đọc."
Triệu Từ kinh sợ đến mức ngẩng đầu lên: "Vâng."
Hoàng đế gập cong lưng chống đầu gối đứng dậy, Hàn Đồng thấy thế liền đến gần đỡ lấy.
Hoàng đế chỉ vào cái tủ đã bị mạng nhện vờn quanh kia: "Bên trong có một bức hoạ, ngươi đem ra cho trẫm."
"Vâng."
Hàn Đồng liền nhấc lên y phục hướng ngăn tủ mà đi đến, đưa tay đem mạng nhện vén ra.
Ngăn tủ kia ở ngoài đã dính đầy bụi mà chuyển thành màu xám, hắn mở nắp ra, cuộn tranh đã bị rất nhiều thư tịch cũ khác đè lên.
"Quan gia." Hắn đem bụi bặm phía trên mặt cuộn tranh đập sạch sẽ xong mới đưa cho Hoàng đế.
"Mở nó ra."
Hàn Đồng nghe theo, lấy cuộn tranh mở ra được một nửa thì giả vờ hoảng sợ: "Đây là...!Lục vương?"
Hoàng đế nghiêng đầu, nhìn thiếu niên trên bức họa kia, hai mắt ửng đỏ: "Ngươi có biết, nơi này đã từng có ai ở không?"
Hàn Đồng ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Thần mơ hồ nhìn thấy trên bàn có một dấu vết bằng chữ, lại đang ở Hàn Hương Các.
Thần suy đoán, hẳn là Yến Vương trước khi xuất cung đã từng ở chỗ này đi." Hàn Đồng lại cúi đầu: "Đây là...!Yến Vương sao?"
Hoàng đế chỉ là thở dài một tiếng: "Đem, đốt đi."
Hàn Đồng liền đem bức tranh lên, không có hỏi nhiều nữa: "Vâng."
- -------------------------------
Đầu Thu gió vẫn mang theo một luồng khô nóng, trên hình đài, người kia gầy khô tóc vàng ngổn ngang, thân mặc công phục lục bào, trong tay cầm chiếu thư đang cưỡi ngựa tiến vào đạo trường.
Quan giam chém từ bên trong lều vội vã đi xuống: "Hạ quan bái kiến Thông sự Xá nhân." Quan giam chém thấy trong tay hắn cầm chiếu thư, sợ hãi trừng mắt mắt hỏi: "Lẽ nào là quan gia có lệnh đặc xá hay sao?"
Thông sự Xá nhân lắc đầu, chợt cầm chiếu thư đi tới hình đài.
Người kia híp đôi mắt già nua, chợt nghiêng đầu.
"Trung Thư tỉnh có mười sáu vị, Thông sự Xá nhân có chín vị đều là bởi vì cùng ngươi có quan hệ mà hiện giờ đều đã bị cách chức đày đi lưu vong.
Bản quan là Thông sự Xá nhân mới nhậm chức, lần này đến là để truyền đạt chiếu mệnh."
Thông sự Xá nhân cúi đầu liếc mắt nhìn người kia, chợt đem chiếu thư mở ra: "Môn hạ, trên có Hoàng vương, dưới có ty - mục - lê, túc tự làm gương, lấy thủ dòng dõi.
Cố bản âm mưu độc quyền, nay thay bằng công đạo, Thái tử Vệ Diệu kết bè kết cánh, nuôi dưỡng tử sĩ, dung túng thuộc hạ hành hung, lấy quyền mưu tư, mưu hại trung thần của quốc triều, không đủ đạo đức, lòng không mang nghĩa, khiến người thiện xa lánh, vô đức vô năng, ngỗ nghịch với quân vương, bất trung bất hiếu.
Hôm nay phế trữ làm thứ dân, trẫm vâng theo mệnh trời, làm gương cho phụ mẫu, phàm là tại muôn dân đều phải nuôi thân dưỡng tánh, trung thành với một quốc.
Một khi đã phạm, cho dù lần thân tử cũng không bao che."
Sau khi Thông sự Xá nhân lớn tiếng tuyên đọc xong thì người kia dần dần quay đầu lại, đỏ rực hai mắt trừng hắn.
Thông sự Xá nhân liền đem chiếu thư thu về, đến gần một bước cúi người nhỏ giọng nói: "Bệ hạ còn để bản quan tới để chuyển cho ngươi một câu, vào hôm qua thứ tử kia của phế Thái tử, đã chết yểu."
Người kia mở to, rống to: "Hoàn toàn đều là nói bậy, quân không thần thì thần không thần, quân thần nghi kỵ, phụ tử không hòa thuận, quốc triều này sớm muộn gì cũng sẽ không còn.
Hôn quân lại đường đường chính chính làm trữ quân, quốc triều này sắp không còn!"
"Các ngươi nghe đây..." Người kia trừng đôi mắt con mắt đỏ ngầu nhìn về phía cấm quân đang đứng ở xung quanh đạo trường: "Vệ Nguyên Triết giết cha diệt huynh, lên ngôi bất chính, tôn thất dòng dõi héo tàn đều là do một tay hắn tạo thành.
Nay lại giết vợ diệt tử, không xứng làm quân..."
"Vả miệng." Quan giam chém ở một bên hét lớn nói: "Dám nhục mạ đương kim Thánh thượng."
Trước lúc hành hình, khóe miệng người kia chảy máu tươi nhưng không ngừng mà tiếp tục cười mắng, "Vệ Nguyên Triết, rồi cũng sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ chết trong tay chính thân tử của mình!"
"Giờ Ngọ ba khắc đã tới, hành hình!"
***
—— bang ~ bang —— loảng xoảng! ——
Kim ngân bóng loáng rơi xuống trên mặt đất, thanh âm trong trẻo, nội thị khom lưng nhặt lên trâm vàng ở trong tay của phế Thái tử đã bị rớt trước đó, thấy quen mắt liền hỏi: "Đây là...!của Thái tử phi điện hạ sao?"
Nội thị đem trâm vàng cung kính dâng lên.
Vệ Diệu cúi thấp con mắt xuống, thất thần nói: "Tại sao ngươi còn chưa đi?"
A Tứ xoa hai tay đứng đợi ở bên người hắn: "Tiểu nhân vào cung hầu hạ điện hạ đã được hai mươi năm, điện hạ ở đâu thì tiểu nhân liền ở đó."
"Hiện giờ ta đã là thứ dân, là ta hại toàn tộc của gia gia, khiến cho mẫu thân ở dưới cửu tuyền cũng phải hổ thẹn."
A Tứ liền quỳ xuống nâng người đang co quắp ngã trên mặt đất, nghẹn ngào nói: "Chỉ là do lòng người hiểm ác mà thôi, điện hạ hà tất phải nói mình như vậy.
Những người ở bên ngoài kia luôn miệng mắng chửi người cũng không biết nhìn lại bản thân mình.
Tâm của bọn họ có tốt hơn sao, đều là từ trong hồ nước đục đi ra mà thôi."
Vệ Diệu đưa tay lên đầu, thất thanh cười khổ nói: "Đáng tiếc..
ta làm tất cả những điều này