"Cung chúc bệ hạ thánh an vạn phúc."
Hoàng đế nhìn chằm chằm Tiêu Ấu Thanh hồi lâu, trên người nàng mặc y phục rộng rãi, trang dung cũng không trang điểm nhiều, chợt phân phó nói: "Cho ngồi."
"Tạ bệ hạ."
Hoàng đế ngồi dậy, chậm rãi hướng người về phía trước đưa tay chống đỡ trên bàn, ngưng thần hỏi: "Trẫm đã hỏi Hàn Lâm y quan sứ rồi, vì sao ngươi không nói với trẫm?"
"Ấu Thanh chỉ muốn an ổn làm một người mẫu thân, có vết xe đỗ của Triệu vương phi trước đó, Ấu Thanh nào dám an tâm?"
Ngón tay Hoàng đế gõ trên mặt bàn: "Ngươi đúng là thừa nhận rất nhanh, chỉ là...!không chỉ có nguyên nhân này thôi chứ?"
Không đợi Tiêu Ấu Thanh trả lời, Hoàng đế liền phất tay nói: "Trẫm có hai món đồ muốn nhờ Sở vương phi nhìn."
Triệu Từ đem một phần mật tấu cùng một phong tấu sớ đưa đến trước mặt Tiêu Ấu Thanh: "Lục vương phi."
Hoàng đế lại ra lệnh: "Những người khác đều lui ra đi."
"Vâng."
Một phong tấu sớ kết tội Sở vương tự ý về kinh cùng với một phong do Hoàng Thành ti mật báo Sở vương hồi kinh.
Chữ viết rõ ràng nhưng Tiêu Ấu Thanh chỉ vội vàng nhìn qua một chút, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, cũng không lo lắng: "Trước lễ Hàn Thực một ngày là sinh thần của Ấu Thanh, phụ thân quên, gia gia cũng quên, chỉ có quan nhân và ca ca là còn nhớ."
Đối với lần giải thích này của Tiêu Ấu Thanh, Hoàng đế cuối đầu nở nụ cười: "Theo như ngươi nói, ấu tử này của trẫm cũng thật si tình."
"Ấu Thanh được quan nhân chăm sóc, đều là ân điển mà bệ hạ ban cho."
Hoàng đế run rẩy cười một tiếng, sau đó thay đổi sắc mặt, nói: "Nhưng tội này, hắn phải giải quyết thế nào đây?" Hoàng đế chỉ vào bụng nàng: "Hài tử này chính là tội của hắn."
Tiêu Ấu Thanh nhướng mày, âm thầm đè nén lửa giận trong lòng: "Hài tử trong bụng cũng không gây ra tội tình gì, người có tội là người lớn.
Đợi sau khi sinh xong, Ấu Thanh sẽ tự mình lĩnh tội."
"Là tội của hắn, không cần một vị phụ nhân như ngươi gánh chịu.
Hay là nói hắn không có về kinh, vậy hài tử trong bụng này của ngươi...!không phải của hắn?" Hoàng đế hướng người về trước, thâm hiểm nhìn nàng: "Ngươi muốn để trẫm, phế truất ngươi sao?"
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu khó tin nhìn Hoàng đế: "Nếu đời này có ý nghĩ muốn rời bỏ trượng phu, nhất định bị đày xuống địa ngục."
Nhìn thái độ kiên quyết của Sở vương phi, Hoàng đế nhíu lại đôi lông mày: "Ngươi và mẫu thân của ngươi rất giống nhau, vì vậy trẫm biết ngươi sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng là..." Chợt nham hiểm cười nói: "Trẫm tin thì có ích gì, bọn họ không tin a.."
Tiêu Ấu Thanh thu lại hai mắt, lạnh lùng nói: "Bệ hạ đến cùng là có ý gì?"
"Đem cung nhân của Thực Thượng Cục giao ra đây, trẫm biết nàng nằm trong tay ngươi.
Miễn là ngươi giao ra, trẫm sẽ tự mình đích thân giải thích.
Vào lễ Hàn Thực trẫm niệm tình mẫu thân của Sở vương sốt ruột nên mật tấu hắn về kinh, ngươi sau này có thể an tâm ở trong phủ dưỡng thai."
"Nếu không, cho dù là Thân vương không có ý chỉ triệu hồi lại tự ý về kinh thì vẫn sẽ tính như các thần tử khác.
Một khi bị phát hiện, sẽ xử theo tội mưu phản, cũng sẽ có người tóm lấy không tha, trẫm sẽ không bao che."
Tóm lấy không tha, điều này Tiêu Ấu Thanh không cần nghĩ cũng biết là ai: "Điều là con cái, lẽ nào từ trước đến nay trong mắt bệ hạ chỉ có Thái tử và Triệu vương thôi sao?"
Trải qua nhiều đời, cũng qua nhiều triều đại, để đề phòng trường hợp quan trong kinh thành và các quan địa phương cấu kết riêng với nhau vì vậy mà không có ý chỉ thì quan trong kinh không được ra các địa phương, và quan địa phương cũng không thể tự ý vào kinh.
Tiền triều càng không có ý chỉ thì phiên vương không được phép về kinh, để phòng ngừa âm mưu làm loạn.
"Phàm chỉ cần làm ảnh hưởng một chút đến quốc triều, dù bất kể là ai thì trẫm cũng tuyệt đối không nương tay.
Lúc trước là do trẫm mở một mắt nhắm một mắt, nhưng tội mưu phản lần này, trẫm cũng những có thể phế hắn, mà còn có thể giết hắn!"
Thái tử thất thế đã ngã xuống, Tiêu Ấu Thanh không cho rằng Hoàng đế sẽ phế truất Sở vương, cũng không cho rằng hắn sẽ dễ dàng động vào con cờ có tác dụng như nàng.
Nhưng lấy lòng dạ ác độc của Hoàng đế, nàng cũng đoán không ra hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để ép bức nàng.
Tiêu Ấu Thanh không dám lấy an nguy của Sở vương ra làm lá chắn, vì vậy liền đứng dậy: "Ấu Thanh có thể giao người cho bệ hạ, chỉ là bệ hạ trước khi diệt khẩu hãy nên nghe nàng nói sự thật trước.
Nghe xem vị nhi tử mà bệ hạ yêu thương nhất kia, làm sao lại quyết tuyệt muốn đảy huynh trưởng của mình vào chỗ chết như thế."
***
Trống trước Khuyết Lâu được gõ vang đến hiện tại, đông phòng ở Lương trạch cũng đã thật nhiều ngày không có người ra vào.
"Nương tử, ngoài cửa có người cầu kiến, tự xưng là người của Lãm Nguyệt lâu đến." Nữ sứ lại thấy nữ tử ngây ngốc nhìn ngoài đình viện, liền đến nhắc nhở: "Hôm nay trời vừa sáng A lang liền vào đại nội rồi, đến bây giờ còn chưa trở về."
Liễu thị lấy lại tinh thần: "Để cho nàng vào gặp ta."
"Vâng." Nữ sứ cuối người rời đi.
Cũng không lâu sau liền có một phụ nhân dáng vẻ phong vân chừng ba mươi, bốn mươi tuổi đi vào: "Nương tử, người đã đến, nô tỳ cáo lui trước."
Liễu thị thất thần quay đầu lại, trừng mắt kinh ngạc nhìn người phụ nhân: "Vân mụ mụ?"
"Nương tử đừng hoảng sợ, lần này ta đến không có làm gì ngài, chỉ là mang đến chút đồ cho ngài mà thôi." Dứt lời, phụ nhân đem một sắp giấy ra: "Thân kế của ngài, một tấm cũng không thiếu."
"A ma đây là ý gì?"
Phụ nhân cười híp mắt: "Đây là ý tứ của quan nhân, từ khi đó thì nợ ân tình của ngươi cũng đã trả hết, người và hắn bây giờ không còn nợ nhau, ngươi đi đâu hay làm gì hắn cũng sẽ không hỏi nữa."
Liễu thị nhìn một sắp thân khế, cười khổ nói: "Nếu ta đi nàng sẽ yên tâm sao, lấy tính tình của nàng, ta không thể đi."
Vân mụ mụ nhìn nhìn trong phòng: "Ngươi có rất nhiều cơ hội có thể nào phủ của quan nhân để báo ơn, nhưng cuối cùng ngươi lại lựa chọn phương thức như thế.
Quan nhân là hạng người gì, ngươi tất nhiên phải rõ hơn ta, ở lại một bên như thế này, có đáng hay không?"
Liễu thị cuối đầu: "Chuyện vào phủ kia là nàng có mưu đồ, ta cũng chỉ là muốn báo ân mà thôi."
"Phải, nhưng bây giờ có tốt hơn sao, nam tử trong thiên hạ ngày nay có người nào mà không thê thiếp thành đàn.
Ngươi ủy khuất làm thiếp thất ở nơi này lại còn phải chịu sự lạnh nhạt của hắn, chẳng bằng lúc trước cùng với quan nhân..."
"Vân mụ mụ có rất nhiều chuyện không biết, chỉ có ta là biết rõ vì sao nàng nhiều lần muốn ta vào phủ kia.
Đều chỉ là muốn che giấu một số chuyện mà thôi, huống hồ nơi đó cũng chỉ có thể vào, không thể ra."
Vân mụ mụ nhìn dung nhan tiều tụy của nàng, đáng tiếc nói: "Ngươi lại vọng niệm chỉ duy nhất một nam nhân này, lâu như vậy ngươi cũng không rõ sao.
Công danh lợi lộc đứng trước, thê tử đứng sau, nhiều năm như vậy a mẫu ta đây cũng không còn vọng tưởng gì đối với nam nhân nữa.
Nhưng ngươi còn trẻ như vậy, tội gì phải chấp nhất với một người như thế?"
Liễu thị vẫn không trả lời nàng, chỉ là nhẹ nhàng