Lưu thị kinh hãi xoay người, Sở vương lại nói: "Ngươi không cần nhìn nữa, bởi vì chẳng những đã bị khóa, mà ngoài cửa còn bị chất đống vật nặng ngăn lại."
"Hiện tại còn chưa tính là quá muộn, các trưởng lão trong chùa hẳn là còn chưa ngủ đi?"
Sở vương lắc đầu: "Người khác cố ý dụ ngươi tới đây, sao còn có thể bỏ sót điểm này.
Ta nghĩ, cho dù là gọi rách cổ họng cũng sẽ không có người tới."
Lưu thị nhíu mày thật sâu: "Chuyện này sao mà được đây, cô nam quả nữ ở chung một đêm, nếu truyền ra ngoài..."
Sở vương đặt tay lên đầu bất đắc dĩ thở dài: "Vương lang đối với ngươi có niềm tin hay không? Hắn sẽ bởi vì loại chuyện này mà..."
"Ta là tin hắn, cũng giống như hắn tin ta."
Sở vương liền thở ra một hơi: "Vậy là được rồi."
Cùng nhau bị nhốt trong phòng, Lưu thị vẫn không quên mục đích của chuyến đi lần này: "Đúng rồi, dù sao đêm nay còn dài, tri huyện nếm thử mì do nô gia làm đi, là đặc sản của Kỳ Sơn, mặt khác ta còn chuẩn bị thêm chút rượu xương bồ trong ngày Đoan Ngọ."
Sở vương ở trong phòng đi dạo một vòng, chỉ còn lại vách tường cao hơn còn có một cửa sổ nhỏ thông gió: "Đợi lát nữa ăn, ta trước tiên thử xem có thể bò ra ngoài được hay không."
Người đằng đằng nửa ngày cũng không leo lên được cuối cùng sức cùng lực kiệt mà lựa chọn buông tha, bộ dáng của Sở vương làm cho Lưu thị không thể nhịn được liền cười một phen: "Ngụy tri huyện là người đọc sách, những võ phu kia muốn trèo tường chỉ sợ còn phải luyện tập mới trèo được."
Sở vương thở hồng hộc ngã xuống giường: "Bỏ đi, ta nghĩ không ra, ta đến Kỳ Sơn lâu như vậy, ai có thù mà muốn hủy đi trong sạch của ta a, còn có ngươi?" Sở vương đứng lên nhìn Lưu thị: "Cửa bị khóa, một cô nương chưa xuất giá như ngươi cũng không sợ sao?"
"Nô gia có gì phải sợ, phụ thân nói tri huyện là chính nhân quân tử, trong lòng có dân chúng, so với những người làm bộ làm tịch kia không giống nhau."
"Với năng lực của phụ thân ngươi, ở huyện Kỳ Sơn này làm chủ bạc thật quá mức khuất tài."
"Nhà ta đời đời kinh doanh, chỉ có một người đọc sách như phụ thân, thúc phụ qua đời sớm, phụ thân từ đó liền không muốn rời quê đi xa nữa."
Sở vương cúi đầu như có điều suy nghĩ: "Thì ra là như vậy."
"Phụ thân không muốn ta gả cho Vương tú tài chỉ là sợ ta chịu khổ, Vương lang hắn tuy không phải là người thông minh, nhưng đối đãi ta là thật tâm.
Mà con trai của tri huyện Phù Phong kia chẳng qua chỉ là đồ háo tài háo sắc mà thôi." Lưu thị hướng Sở vương hành lễ: "Hiện giờ có thể như nguyện được gả cùng lương nhân, đa tạ Ngụy tri huyện thành toàn, nô gia cảm kích vô cùng."
Sở vương từ trên giường chống đỡ bò lên, một cái kết đồng tâm màu sắc đẹp đẽ được kẹp ở trong ngực rơi ra, Lưu thị nhìn thấy liền muốn đến gần khom lưng nhặt lên, nhưng còn không đợi nàng đụng tới, Sở vương liền cuống quít đem nó nhặt lên, khẩn trương vỗ vỗ bụi bặm.
"Kết đồng tâm trong tay tri huyện là được dùng tơ xanh của nữ tử dệt ra sao?" Lưu thị nhìn bộ dáng nàng để ý lại bối rối: "Tri huyện cẩn thận như vậy, có lẽ là do thê tử tặng đi?"
Sở vương nhìn chằm chằm kết đồng tâm trong tay, nhẹ nhàng gật đầu, lại lẩm bẩm nói: "Cho dù gieo ra ác quả, nhưng có thể đổi lấy sự bên nhau suốt đời suốt kiếp cùng không tách rời, cho dù là bị rút ngắn tuổi thọ, ta cũng chấp nhận."
Lưu thị nghe nàng nói mà khó hiểu: "Tri huyện đang tự mình nói cái gì vậy?"
Sở vương cười đem kết đồng tâm nhét vào trong áo: "Không có gì, một ít Phật ngữ mà thôi."
"Chưa từng nghĩ tới, tri huyện ngài là người đọc sách cũng sẽ tin Phật sao?"
Sở vương lắc đầu: "Lúc còn chưa gặp được nương tử nhà ta ta không tin, cảm thấy cái gì mà thần phật, yêu ma quỷ quái thật sự cách ta quá mức xa xôi cũng quá mức hư vô.
Thẳng đến khi gặp nàng, lúc này mới bắt đầu thử tìm hiểu mà tiếp xúc."
Lưu thị cúi đầu: "Ma không đáng sợ, cái đáng sợ là lòng người, người mang tâm ma."
Sở vương cười nói: "Phụ thân ngươi quản lý có phương pháp, dân chúng ở Kỳ Sơn an cư lạc nghiệp, so với thành Đông Kinh phồn hoa kia tốt hơn rất nhiều, người cùng tâm tư như thế mới đáng sợ nhất trên đời này."
Lưu thị lại cực kỳ phủ định lắc đầu nói: "Cảm thấy đáng sợ đó là bởi vì ngươi đã từng gặp qua, cảm thấy không có gì cũng chỉ là bởi vì ngươi chưa từng gặp qua, kỳ thật chỗ nào cũng giống nhau, chỉ cần là nơi có người ở."
Đối với sự hiểu biết của Lưu thị, Sở vương nhìn chằm chằm nửa ngày, chợt cười nhạt nói: "Cái này cũng đúng."
"Bất quá thành Đông Kinh là hoàng thành, nằm dưới chân thiên tử, thượng hành hạ hiệu, quan gia như thế nào, dân chúng tự nhiên cũng sẽ noi theo.
Giống như bây giờ, tri huyện nói trong thành Đông Kinh là lòng người hiểm ác nhất, ta chưa từng đến thành Đông Kinh, phụ thân trước kia mỗi lần đi cũng sẽ không dẫn ta và ca ca theo.
Gia gia của nô gia kỳ thật là nhân sĩ ở Khai Phong, sau đó bởi vì biến cố nên gia gia liền dời đến Kỳ Sơn sinh sống kinh doanh như cũ.
Gia gia lúc còn sống từng ôm nô gia trên gối, thường hay cảm thán rằng quan gia năm xưa là một chiến tướng tốt, nhưng hắn chiến đấu là vì muốn che giấu sai lầm trước kia mà thôi, cùng binh điêu võ.
Triều đình thiếu hụt, vì không dám làm loạn lòng dân liền nảy ra chủ ý của thương nhân này."
Sở vương cười lạnh nói: "Công khai cương mở rộng đất đai để che lấp sự đăng ngôi bất chính sao, chỉ tiếc công là công, đã qua thì vĩnh viễn qua."
"Tri huyện trước nay ở thành Đông Kinh, nô gia nói với ngươi những chuyện này ngược lại có chút múa rìu qua mắt thợ."
Sở vương lắc đầu: "Lưu cô nương không cần hạ thấp mình như vậy, ta ở Đông Kinh thì như thế nào, trên đời này vẫn còn rất nhiều thứ không thể biết được."
"Dân chúng hai mắt nhìn không hết phường ngõ.
Nhưng nếu là quân vương, hẳn là có thể nhìn thấy cả thiên hạ đi, trong lòng mang cả thiên hạ."
"Thiên hạ trong lòng?" Lời nói của Lưu thị khiến trong lòng Sở vương cảm thấy thoải mái: "Nếu ngày sau, quan gia trên đại nội trong thành Đông Kinh đột nhiên muốn nữ tử nhập sĩ, Lưu cô nương có lòng muốn đi không?"
Lưu thị nghe Sở vương nói liền sửng sốt một lát, chợt che miệng cười yếu ớt: "Tri huyện rõ ràng không uống rượu, sao lại bắt đầu nói sảng rồi? Phụ thân trước kia không cho ta đọc sách, sau đó là ta liền cầu gia gia lên tiếng, phụ thân mới mời học sĩ vào trạch dạy vài chữ mà thôi, chứ đừng nói nữ tử nhập sĩ, như thế nào có thể?"
Lưu thị lại khẽ thở dài một tiếng: "Phụ thân nói thương trường giống như chiến trường, mà quan trường so với chiến trường còn hung hiểm hơn."
Sở vương dần dần lạnh mặt: "Bởi vì chiến trường chết một người mà cả tộc hưởng vinh, mà quan trường chết một người thì cả tộc bị tru di."
Những lời này hiển nhiên đã dọa tới Lưu thị: "Tri huyện nói lời này, là đã từng trải qua rồi sao?"
Sở vương lắc đầu: "Ta chưa từng trải qua, nhưng ta đã từng thấy qua, hơn nữa..." Chợt híp mắt nhìn cửa sổ bị chặn lại ở phía đông kia: