Trong cung điện ở Huỳnh Nhạc, Tôn Hồng Đạt cùng vài Thái y hợp lực châm cứu, ước chừng nửa canh giờ sau mới từ trong tẩm cung đi ra.
Thái tử từ trong đại nội chạy tới, lo lắng đi xung quanh cửa điện, sau khi Tôn Hồng Đạt đi ra liền bị túm lấy: "Bệ hạ thế nào rồi?"
"Điện hạ xin yên tâm, thần đã châm cứu thay bệ hạ khai thông khí huyết, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi."
"Là tức giận đến công tâm sao? Bệ hạ không phải lúc nào cũng tốt sao, làm sao có thể..." Thái tử nhíu mày, quân báo địa phương còn ở trên đường về kinh thành, chưa từng đến trong tay Vệ Kỳ.
"Điện hạ, quan gia gọi ngài đi vào."
Hoàng đế nhìn quân báo đầy nếp gấp mà hai tay run rẩy, Thái tử vội vàng bước đi vào, chợt xách vạt áo vội vàng chạy tới gần: "Thân thể phụ thân còn phải chú ý thêm, vừa rồi Tôn thái y..."
"Ta không sao." Hoàng đế bình tĩnh để quân báo đặt trên mép giường.
Vừa vặn để ở trước mắt Thái tử: "Giữa tháng năm giao chiến với quân địch ở Khánh Châu, quân ta đại bại, mã quân gần như bị diệt hoàn toàn, ba mươi vạn người đã tổn hại hơn mười vạn người, phó nguyên soái binh mã Hà Tây là Tiêu Hiển Vinh và Sở vương chết trận."
Thái tử liền sợ tới mức liên tục lùi lại, chợt run rẩy quỳ xuống.
Hoàng đế hồng nhuận hai mắt: "Làm sao? Có liên quan gì đến ngươi sao?"
"Không!" Thái tử vội vàng phủ quyết: "Chỉ là chủ soái là cữu cữu của thần, hắn bại trận, thần..." Vệ Khải sợ hãi đến nổi nói không nên lời.
Hoàng đế buông tay xuống, nắm chặt nắm đấm đem quân báo đang cầm, dưới lòng bàn tay mà siết chặt thành một đoàn: "Đệ đệ ngươi chết rồi, lần này...!ngươi yên tâm được chưa?"
"Bệ hạ, thần..." Vệ Khải ngẩng đầu, trấn định tự nhiên rưng rưng: "Bệ hạ là hoài nghi nhi thần sao?"
Hoàng đế nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu sau đó mở ánh mắt đầy tơ máu trừng mắt nhìn Thái tử: "Ngươi và ta, đều là tội nhân của Vệ gia!"
"Bệ hạ, thần..." Thái tử lắc đầu bò đến trước giường Hoàng đế.
【Một khi khai chiến, nếu ta xuất tướng, hắn nhất định sẽ tìm cách để ta chết ở trên chiến trường.
Nếu hành tung bị bại lộ, hắn nhất định sẽ trốn tránh tội, thậm chí là giá họa cho người khác, vì vậy thần muốn dùng tính mạng để đánh cược với bệ hạ, đánh cược Tam lang của bệ hạ đến tột cùng có thể đảm đương vị trí đó hay không, có thể xứng đáng với liệt tổ liệt tông của Vệ gia ta hay không." 】
Hoàng đế gắt gao đè đầu Thái tử lại, khom lưng thấp giọng nói: "Trẫm thật sự thay mẫu thân ngươi, thất vọng!" Chợt lại thở dài hất Vệ Khải ra: "Để Khu Mật viện đến điều binh phù, lúc hoàng hôn quân báo địa phương sẽ đưa tới, ngươi phái người chặn nó lại, không được tiết lộ ra ngoài.
Thẩm Dịch An là chủ soái tam quân, trước khi trận chiến kết thúc không thể dễ dàng trị tội, vả lại giữ lại tính mạng của hắn, chờ trận chiến kết thúc."
Vệ Khải nằm sấp trên mặt đất run rẩy hỏi: "Nên phái ai lĩnh quân...thỉnh người ra hiệu."
"Để,...!" Hoàng đế nghiêng đầu, căm hận nhìn Thái tử: "Tiêu Hiển Phù lĩnh quân."
"Vâng." Vệ Khải lại phát run nói: "Làm cho phụ thân lo lắng là nhi thần bất hiếu, phụ thân phạt như thế nào cũng không quan trọng, thỉnh phụ thân nhất định phải bảo trọng thân thể."
Hoàng đế dựa vào sau lưng, dựa vào gối đầu thở ra một hơi thật dài: "Đứng lên đi."
"Vâng." Thái tử nơm nớp lo sợ từ trên mặt đất đứng lên.
Hoàng đế lạnh lùng hai mắt: "Trẫm chỉ cứu một mình ngươi, đây là lần cuối cùng."
Vệ Khải liền xắn tay áo lại, khom lưng lui ra khỏi tẩm cung, lúc xoay người rời đi, nỗi sợ hãi trong mắt liền biến mất, mà thay vào đó tất cả đều hóa thành sự tàn nhẫn.
***
Hoàng hôn, khoái mã ở kinh thành còn chưa vào thành đã bị một đám võ quan đến đội khăn lên che đầu, giao nhau chặn lại.
Người triệu tập tể tướng hai phủ không phải Hoàng đế mà là Thái tử đang giám quốc, quân báo được lấy ra, chư tướng đều khiếp sợ.
"Bệ hạ có biết không?"
Thái tử gật đầu: "Buổi trưa đã vội vàng triệu Thái y, chư vị cũng có thể đoán được đi." Sau đó đem chiếu lệnh lấy ra: "Đây là bệ hạ tự mình ra lệnh, để cho Tiêu Hiển Phù lĩnh binh, bổn cung đã để cho Khu tướng đi lấy binh phù rồi."
"Chuyện lớn như vậy cho dù có che giấu, thì có thể giấu được mấy ngày đây?"
"Giấu một đêm cũng tốt, trước mắt quan trọng nhất là ổn định lại lòng dân, chúng ta không thể tự mình làm loạn trận tuyến."
"Ngụy Quốc Công bệnh qua đời, ngay cả Tiêu nguyên soái cũng chết trận trong tay hắn, Vệ Mộ Đan Hỉ này đến tột cùng là ai mới có thể địch lại..." Có quan viên đánh trống bỏ cuộc.
Thái tử lạnh mặt: "Bệ hạ còn có lệnh, ai dám đề nghị nghị hòa thì liền khám nhà diệt tộc!"
***
Trước cửa Huỳnh Nhạc Dương Hoa có một võ tướng muốn xông vào.
"Phiền toái thay ta thông báo bệ hạ, Vân Kỵ Úy Tiêu Vân Trạch cầu kiến."
"Quan gia hôm nay thân thể không khỏe ai cũng không thấy, Vân Kỵ Úy chớ làm khó các hạ quan."
Nhị thúc đột nhiên nhận được mệnh lệnh lãnh quân xuất chinh, nếu không phải tiền tuyến xảy ra đại sự, Hoàng đế sao có thể một lần nữa mà sử dụng nhị thúc đây.
Về mặt quân sự, phụ thân hơn xa nhị thúc, Tiêu gia và chủ soái quân địch có thù giết con kia thì Tiêu Vân Trạch biết, suy nghĩ tính toán ra, hắn liền đoán được kết quả tồi tệ nhất đã xảy ra.
"Quan gia, Vân Kỵ Úy đã quỳ ở cửa Dương Hoa một canh giờ."
Hoàng đế từ trên giường chống lên, Triệu Từ liền vội vàng phất tay, mấy cung nhân bưng xiêm y khom lưng bước nhỏ đến gần.
Hoàng đế mở hai tay ra, nhắm mắt lại nói: "Bảo hắn trở về đi."
"Quan gia không muốn gặp hắn sao?"
"Trẫm biết hắn muốn làm gì, nói cho hắn biết, trẫm đồng ý."
"Vâng."
***
Đêm khuya, cần bên ngoài kinh thành triệu tập mười vạn binh mã, đại quân suốt đêm xuất phát, tiếng vang làm cho không ít người trong hoàng thành hoảng sợ bò lên, mấy ngọn đèn lại sáng lên.
Trên chiến trường tiếng đao binh va chạm vang lên bên tai, mũi tên như mưa, vó ngựa giẫm lên thi thể, máu chảy thành sông, lửa hừng hực mà thiêu đốt, đột nhiên một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong trận lửa...
Một trận tiếng động âm đánh thức Tiêu Ấu Thanh, nữ sứ canh gác đêm nhẹ nhàng đẩy cửa, thổi tấu chương quan tâm hỏi: "Cô nương lại gặp ác mộng rồi sao?"
Tiêu Ấu Thanh từ trên giường đứng dậy, đi tới trước đài gương ngồi xuống, người trong giấc mơ kia nước mắt đầy mặt, đôi mắt sưng đỏ: "Có khi nào..."
"Phi phi phi, làm sao có thể chứ." Hỉ Xuân khoác lên vai Tiêu Ấu Thanh một cái áo choàng: "Nói không chừng là bởi vì bệ hạ không chỉ muốn thu phục biên thành mà còn phải tây chinh Hạ quốc cho nên mới phái lang quân lĩnh binh để tăng binh lính mà thôi."
Tiêu Ấu Thanh hiểu rất rõ tâm tư của Hoàng đế, nếu không phải bất đắc dĩ thì sao có thể để Tiêu thị chấp chưởng quân đội được, phụ thân đã mang theo một nhánh quân đội dưới trướng tổ phụ thì làm sao có thể để Tiêu nhị lang lại mang theo một nhánh cấm quân nữa.
Sáng hôm sau, giọt sương trong veo trên lá cây vào đêm qua đến chiều vẫn còn, chỉ là trải qua hơn mười ngày phơi nắng đã trở nên khô nhăn, đứa nhỏ mặc áo choàng cổ tròn, tay áo hẹp vây quanh mẫu thân.
Tiêu Ấu Thanh ngồi xổm xuống chỉnh sửa lại chiếc áo choàng có hoa văn tối màu trên người hắn, tiểu hài tử trừng mắt tròn nhìn chằm chằm chiếc bông tai trên mặt nàng, tò mò vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chọc chọc, chợt vẻ mặt ngây thơ nở nụ cười to.
Tiêu Ấu Thanh vuốt ve khuôn mặt mũm mỉm của đứa nhỏ: "Ngươi thật sự là tốt, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng có thể không cần suy nghĩ, cũng sẽ không vướng bận, sẽ không nhớ nhung, buồn có thể khóc, vui vẻ có thể cười."
"Cô nương." Một nam tử ăn mặc như một gã sai vặt tiến vào hậu trạch: "Thư từ