Trước đêm Đại Triều hội, sứ thần Tây Hạ được sắp xếp nghỉ ngơi ở Dịch Tây đô đình, triều đình đối đãi đặc biệt nhằm mục đích muốn ban yến trong Dịch Quán.
"Người Tây Hạ giết nhi tử của quan gia lại dám đến triều ta, mà bây giờ quan gia còn ở trong Dịch Quán ban yến, đây là đạo lý gì a?"
Lương Văn Bác dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn mấy quan viên cấp dưới, liếc mắt một cái: "Quan gia tự có tính toán mình, thánh ý há lại có thể để các ngươi chờ ở đây suy đoán lung tung?"
Mấy người mặc phi bào bối rối khom người: "Hạ quan biết tội."
Tiến vào Dịch Quán, các quan viên đem phần thưởng của triều đình ban cho sứ thần các quốc phát xuống, Lương Văn Bác ra vẻ với sứ thần Tây Hạ: "Chủ nhân ta đức độ khoan dung, không so đo lại những sai lầm trước kia.
Hôm nay tại Đại Triều hội này là để biểu lộ lòng trung thành, mong các sứ thần nhớ kỹ, nếu còn tái phạm thì đừng trách đại quân biên cảnh vô tình."
Phó sứ Tây Hạ cũng là người thông dịch, sau khi nghe xong liền đem lời Lương Văn Bác vừa nói, nhỏ giọng kể lại cho Chính sứ.
Sứ thần Tây Hạ liền cười nhạt, hướng hắn chống tay hành lễ: "Hoàng đế bệ hạ nhân hậu, trước khi xuất sứ Vương ta cũng đã từng dặn dò.
Thiên tử uy nghiêm của thượng quốc, bọn ta và các tiểu quốc khác không dám mạo phạm, từ nay về sau nguyện vĩnh viễn tự tu sửa lại chính mình." Lại hướng tiểu quan hầu hạ bên cạnh phất tay.
Dịch quan lễ bộ lại dịch ngôn ngữ sứ thần Tây Hạ cho Lương Văn Bác nghe.
Tiểu quan mang cống phẩm của Tây Hạ dâng lên, thái độ cực kì kính cẩn, Lương Văn Bác ngồi ở trên ghế cúi đầu nhìn châu báu trong rương: "Tại sao các ngươi đều mang mặt nạ vậy?" Chợt lại nhìn một chút, ngoại trừ sứ thần Tây Hạ và Phó sứ thì các tiểu quan khác tựa hồ đều đeo mặt nạ trên mặt, chỉ là tên tiểu quan trước mặt này lại che toàn bộ khuôn mặt, chỉ chừa lại ánh mắt và miệng lộ ra ngoài.
Trên người tiểu quan mặc trang phục Tây Hạ, buộc tóc kiểu người Hạ, cũng đội mũ nhọn, đối với lời nói của Lương Văn Bác vừa nói ra cũng không có phản ứng, xem ra là hình như nghe không hiểu tiếng Hán.
Quan thông dịch phiên dịch lời nói của Lương Văn Bác, sứ thần Tây Hạ liền giải thích với hắn: "Bọn họ đều là người hầu của Quốc Vương ta, bởi vì biết rõ lễ nghi của thượng quốc nên mới đi theo xuất sứ, bất quá lại bởi vì dung mạo nhu thuận, sợ quấy nhiễu quý nhân cho nên mới đeo mặt nạ để che đi."
Quan viên Lễ bộ đi cùng cũng phiên dịch ra chuyển lời, Lương Văn Bác phất tay đem cống phẩm nhận lấy, đứng dậy nói: "Ta chỉ là thần tử của Thiên tử, mong rằng cống phẩm mà sứ thần mang đến cũng giống như số lượng tiến cống của Thiên tử mới đúng."
Sau khi Lương Văn Bác rời đi liền lấy danh nghĩa triều đình mà ban cho bàn yến cho sứ thần Tây Hạ, tuy nhiên sứ thần lại lạnh mặt cười, đứng đó: "Người mặc y phục màu tím kia là ai? Lại dám tỏ thái độ ngạo mạn như thế?"
Tiểu quan vừa mới tiến lên dâng cống phẩm đứng thẳng dậy: "Vệ Tống lấy Chu Tử làm đầu, lại có Tam công, Tam thiếu, Tể chấp, Khu Mật sứ, Tiết Độ sứ và Quản Văn điện đại học sĩ cùng các quan mang cầu văn và mang đai vàng.
Người này mang đai vàng, mũ trên đầu là cầu văn, tuổi trẻ như vậy tất nhiên không phải là Tam công, trừ bỏ Tiết Độ sứ và Tể tướng là những người có tư lịch cao để bổ nhiệm, vậy thì hắn hẳn là Tham Tri Chính sự."
"Tham Tri Chính sự, dễ nghe, đây là chức quan gì?"
Tiểu quan nhìn sứ thần Tây Hạ chưng ra bộ dáng ngu xuẩn, chỉ vì hắn là người mang dòng họ Lý thị của Tây Hạ vương tộc, trên triều đình lại giằng co không dứt mới được Hạ vương bổ nhiệm làm sứ thần đi đến Vệ quốc, tiểu quan viên cung kính nói: "À, bẩm ngài, chính là phó Tể tướng."
***
Ngày mùng một tháng giêng năm Kiến Bình thứ mười hai, trong cung cử hành đại điển Đại Triều hội tại Đại Khánh điện.
Vừa sáng sớm, tông thất và triều thần đều thay triều phục vào cung, Giải Nguyên và Cử Nhân ở các Châu cũng mặc xiêm y sĩ nhân, đội Lương nhị quan đi vào.
Trên Đại Khánh điện, Hoàng đế ngồi trên cao, bên cạnh là pháp giá và nghi trượng, bốn tướng quân trấn giữ ở điện có hình thể khôi ngô, thân mặc Khải giáp khác nhau đứng ở bốn góc đại điện.
Văn võ bách quan xếp hàng chỉnh tề, sứ thần các quốc cũng tề tựu đầy đủ bên ngoài Đại Khánh điện chờ được triệu kiến.
Hoàng đế nhẹ nhàng phất tay khiến lễ nhạc trong cung đình dừng lại, trong đại điện trang nghiêm đột nhiên truyền đến tiếng cười của hài đồng.
Thái tử đeo vương miện Du quan đi vào trong điện, nhìn thấy một màn trên ngự tọa, lão Hoàng đế trước kia trên mặt luôn nghiêm trang bây giờ lại mang một bộ dáng từ ái và quan tâm của người làm trưởng bối, mà tất cả chỉ vì một đứa nhỏ không mang tính uy hiếp đứng bên cạnh.
Thái tử vào điện, mở to hai mắt đứng tại chỗ.
【"Hắn muốn ta nghe lời, nhưng hết lần này đến lần khác đều khiêu chiến vào điểm mấu chốt của ta.
Đây không phải muốn ta ẩn nhẫn, đây là đang bức bách ta!"】
Hoàng đế thấy Thái tử ngốc trệ đứng đó không tiến vào, liền mở miệng nói: "Triều hội sắp bắt đầu, Thái tử còn ngây người ở nơi đó làm cái gì?"
Thái tử chắp tay khom người, chợt chuẩn bị đi lên điện lại do dự dừng bước, nhìn đứa nhỏ đang ngồi bên cạnh ngự tọa, liền đi đến bên cạnh các quan văn.
"Điện hạ sao lại đứng ở chỗ này? Thật ra điện hạ không cần để ý, vừa rồi có nội thị mang theo tiểu Quận vương bên người.
Ai mà biết đột nhiên tiểu Quận vương lại tránh thoát khỏi tay nội thị mà chạy đến bên cạnh bệ hạ, bệ hạ liền giữ hắn lại bên cạnh."
Thái tử cúi đầu cười lạnh: "Một quốc chỉ có một quân, cũng không có chuyện có hai Thái tử cùng đứng gác bên cạnh Thiên tử.".
KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc ????????????yệ???? ????ại ( TRU????TRUYỆN﹒???????? )
Sau một tiếng chuông nghiêm trang vang lên, quan viên Lễ bộ cao giọng tấu lên: "Đại điện triều hội bắt đầu!"
"Sứ thần diện kiến."
Quan viên tấu báo mở danh sách đã được sắp xếp theo thứ tự: "Bắc Liêu quốc diện kiến."
Trên đầu sứ thần Liêu quốc đội mũ vàng, mặc áo bào hẹp màu tím, thắt dây đai vàng chậm rãi đi vào điện.
Đến giữa đại điện thì hai tay ôm quyền quỳ xuống đất, Phó sứ thì mặc y phục người Hán, hai đầu gối quỳ xuống đất hành lễ cuối đầu theo quy chế của người Hán.
"Hoàng đế bệ hạ anh vũ, hiến dâng lễ bạc này, nguyện cùng Thượng bang vĩnh viễn giao hảo."
"Trẫm nhận ra ngươi, trẫm và ngươi đã từng gặp qua trên sa trường."
Sứ thần Liêu quốc lần nữa ôm quyền: "Bệ hạ dũng mãnh, tiểu thần thiếu chút nữa đã chết dưới đao của bệ hạ, cho nên tạ ơn Hoàng đế bệ hạ hạ thủ lưu tình."
Hoàng đế gật đầu, sứ thần Liêu quốc liền lui ra.
"Cao Lệ Quốc diện kiến."
"Đại Lý quốc diện kiến."
"Vu Điền quốc diện kiến."
Sứ thần Tây Hạ và Phó sứ ở ngoài điện chờ ước chừng cũng đã một canh giờ nhưng vẫn chưa đợi được lời tuyên triệu.
"Ngụy học sĩ nói người Hán đều phân theo thứ tự cấp bậc, càng vào trước thì càng được coi trọng.
Chúng ta đều chờ lâu như vậy..." Phó sứ thần nhìn sứ thần các quốc khác lần lượt vào điện mà nói.
"Đại vương vừa mới đăng cơ không lâu, người đã dặn dò bây giờ nội hoạn chưa bình ổn, không nên gây thù với ngoại bang.
Vả lại nhẫn nại một chút đi, cứ theo quy trình đi là được." Sứ thần cất hai tay lên: "Không biết Hoàng đế Vệ quốc thân chinh làm cho Bắc Liêu quốc đại bại trông như thế nào đây."
"Tuyên, sứ thần Tây Hạ quốc vào diện kiến!"
Chính sứ cùng Phó sứ của Tây Hạ quốc trên đầu đều đội mũ quan vàng nhỏ, mặc áo choàng hẹp màu đỏ, trên thắt lưng cũng buộc dây lưng, đang dùng tay chĩa ra hành lễ, Phó sứ hành lễ đầu tiên.
Chính sứ thấy Hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh trên Minh Đài, lòng kính sợ tự nhiên mà sinh ra, dùng giọng điệu nho nhã đã học được mà bái lạy: "Bái kiến Hoàng đế Đại Tống, nguyện chúc Hoàng đế bệ hạ thánh cung vạn phúc."
Chính sứ thấy bên cạnh Hoàng đế còn có một đứa nhỏ, trên người còn được mặc triều phục, trong lòng suy nghĩ một chút: [Có thể đứng ở bên cạnh Thiên tử, vậy tất nhiên là Thái tử rồi.]
Vì thế lần