Tháng chín năm Kiến Bình thứ mười một.
Theo dòng sông ngược dòng chảy về phía Đông Bắc kéo xuống, dưới sự tác động của hướng gió mà nặng nề nện vào đá ngầm, trong nháy mắt khi đập vào liền đánh thức dòng nước tạo nên đợt sóng ào ào.
Sở vương từ trong bãi cạn giãy dụa muốn bò dậy, lại phát hiện thân thể vì bị ngâm trong nước lâu đến chết lặng, không còn bất kỳ cảm giác nào, càng không còn sức lực chống đỡ để nàng làm bất cứ điều gì.
Sắc trời đen kịt dần dần sáng lên, mà tầm mắt của nàng lại càng ngày càng mơ hồ, vì vậy cũng không kịp nghe thấy bên tai đang truyền đến tiếng vó ngựa.
Một con khoái mã theo một đường chạy về phía Đông, sau đó một nữ tử mặc y phục kỳ lạ nhanh chóng thúc ngựa chạy đi.
***
Khi tỉnh lại, bị tia ánh sáng lộ ra bên cửa sổ chiếu thẳng vào mặt, dưới thân cũng không phải là nước sông lạnh lẽ mà đã được đổi thành cỏ khô, khi nhìn thấy mấy mảnh mạng nhện phía trên nóc liền mở mắt ra.
"Ai, ngươi không chết sao?"
Nữ tử kéo nàng trở về thấy nàng vẫn còn hơi thở liền kéo nàng đến trong miếu hoang đốt lửa giữ ấm, nhưng lại bởi vì trên thân mặc áo giáp của quân Tống, vì vậy mà nữ tử kia cũng do dự giữa việc có nên cứu hay không.
Không cách nào lựa chọn được, vì vậy đành phải ném nàng sang một bên, thầm nghĩ chờ nàng tỉnh lại rồi mới tính sau, còn nếu không tỉnh lại thì cũng không thể trách nàng ta.
Sức nóng từ ngọn lửa làm cho nàng cảm thấy cơ thể vẫn còn một chút nhiệt độ, ý niệm không cam lòng chết đã chống đỡ nàng sống sót đến tận bây giờ.
"Ngươi thật đúng là mạng lớn, bị như vậy mã cũng không chết." Thời tiết nóng bức, nữ tử ngồi cách xa đóng lửa một chút: "Bất quá bổn cô nương cũng sẽ không cứu ngươi."
Trên người Sở vương có một số vết thương, ngoại trừ vết cắt dường như còn có vết bỏng.
Nàng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vì trên đùi bị trúng tên không thể nhúc nhích.
Nữ tử thấy trong mắt nàng dường như là bất đất dĩ, cùng với đó là sự bi ai khi phải đối mặt với sống chết.
Vẻ mặt bi ai kia làm cho nàng ta có chút không đành lòng, vì thế thở dài một hơi nói: "Chiến tranh là lỗi của người khởi xướng, dân chúng và binh lính cũng không có tội làm gì." Nàng ta liền đứng dậy tiến đến gần, ngồi xổm bên cạnh Sở vương: "Lúc theo quân trên người ta có mang theo thuốc trị thương, cũng có chút thức ăn, nếu ngươi cầu xin ta, có lẽ ta sẽ vui vẻ mà bố thí cứu ngươi."
Nàng ta nói xong lại chợt gãi đầu than lên: "Ai nha, đã quên hắn là người Hán, có nói cũng nghe không hiểu..."
Sở vương suy yếu nói: "Nếu ngươi cứu ta, ta có thể đáp ứng ngươi một chuyện, bất luận là chuyện gì."
"Ngươi biết nói tiếng Đảng Hạng?" Nữ tử chợt che miệng nở nụ cười: "Này, bây giờ ngươi mang trọng thương trên người, hơn nữa bổn cô nương đường đường...có cần lời hứa của một tiểu tốt của ngươi sao?"
Sau đó nàng ta lại tò mò nói: "Nhưng ngươi lại có thể nói ngôn ngữ của Đại Hạ ta...!Ngươi có phải là người ở biên cảnh không?"
Hai quân còn đang giao chiến, mình lại bị trọng thương, hiện giờ chỉ có dựa vào người trước mắt này có lẽ còn có một tia hy vọng.
Sở vương không nghĩ nhiều liền gật đầu: "Ta bị ép tòng quân."
Đối với việc này, nữ tử liền cảm thấy áy náy thật sâu: "Vừa rồi khi khiên ngươi tới đây, ngươi rõ ràng là một binh sĩ, nhưng vì sao bây giờ ta lại cảm thấy ngươi giống như nữ tử vậy? Ngươi rốt cuộc là nam tử hay là nữ tử vậy?"
Câu hỏi này là hỏi đến trong lòng Sở vương, hỏi đến nỗi đau của nàng: "Cô nương cảm thấy thế nào? "
"Chẳng lẽ là (*)Hoa Mộc Lan trong thơ Hán hay nói sao?"
(*)Hoa Mộc Lan (Phồn thể: 花木蘭; giản thể: 花木兰; bính âm: Huā Mùlán; Wade–Giles: Hua mu lan) là một nhân vật nữ anh hùng trong truyền thuyết dân gian của Trung Quốc.
Nhân vật này xuất hiện lần đầu trong một truyện thơ mang tên Mộc Lan thi (木蘭詩).
Sở vương không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ mở to đôi con ngươi không cam lòng: "Ta chưa từng quên mình là nữ tử, cũng không chán ghét việc mình là nữ tử.
Việc này lúc nào cũng cảnh tỉnh ta, người chỉ có ở trong sợ hãi mới không ngừng liều mạng mà giãy dụa tiến về phía trước." Dần dần lại tự mình lẩm bẩm nói: "Thế gian này có quá nhiều thứ bất công, muốn dựa vào sức mình để chống lại thì còn phải xem bản thân có đủ lực lượng để đứng dậy hay không."
Nữ tử dường như nghe không hiểu, lại gãi đầu: "Trước kia ta cho rằng ngươi là nam tử, ta còn định chờ bọn họ tìm được ta thì sẽ giao ngươi cho quân y.
Tuy lời nói của ngươi ta nghe không hiểu lắm, nhưng lại cảm giác rất có đạo lý." Từ cách nói chuyện, nàng ta phỏng đoán rằng người đang nằm trên mặt đất này hẳn là biết rất nhiều thứ.
"Trước tiên để ta thay ngươi xử lý vết thương đi." Nữ tử di chuyển về phía nàng, bắt đầu từng bước dỡ giáp ra.
Không bao lâu sau, bên ngoài miếu hoang liền truyền đến tiếng vó ngựa, các nữ thị nhìn thấy con ngựa quen thuộc trước miếu liền cưỡi ngựa chạy tới.
Cũng mặc kệ người này có đau hay không, nữ tử đem vải quấn lấy vết thương, sau đó dùng sức kéo một cái: "Ngươi ở chỗ này chờ ta một lát."
Thấy trên người chủ tử dính đày vết máu từ trong miếu hoang đi ra, hai nữ thị hoảng sợ: "Quận chúa ngài..."
"Ta không có việc gì, ta mệt mỏi không muốn cưỡi ngựa, bây giờ các ngươi trở về lái xe ngựa đến đây, mặt khác mang thêm mấy bộ y phục của các ngươi đến cho ta."
"Y phục của chúng ta?" Trong giọng điệu của chủ tử khi nói chuyện cũng không giống như đang bị thương, nhưng lời nói lại kỳ quái làm cho hai nữ thị sinh ra nghi ngờ.
Nàng ta liền đẩy hai nữ thị tiến lên phía trước: "Ai nha, ta phát hiện được một thứ thú vị, các ngươi đừng nói cho A Tất ta biết."
"Vâng."
***
Thay Sở vương xử lý xong miệng vết thương, Quận chúa lại thay y phục mà hai nữ thị kia mang đến thay ra cho nàng.
Khôi giáp rách nát bị vứt ở một bên, nàng ta cầm lấy tấm gương rơi từ ngực Sở vương ra, trên gương có một khe nứt: "À, thì ra là tấm gương này đỡ cho ngươi một mũi tên."
"Trả ta!" Người sắc mặt trắng bệch không biết từ đâu lấy ra sức lực mà cử động tay chân, tuy nhiên cũng chỉ là vô ích.
"Không phải chỉ là một tấm gương bị nứt hay sao? Chuyện hiếm thấy a..." Nàng ta liền ném tấm gương lại cho Sở vương.
"Ta từng đọc qua Hoa Mộc Lan trong sách Hán , A Tất nói người Trung Nguyên các ngươi sẽ không để nữ tử ra chiến trường, thì ra đều là nói bậy, thật không ngờ lại được ta phát hiện ra."
"Nếu ngươi đã biết ngôn ngữ của chúng ta, vậy sẽ là Thi thư của Trung Nguyên thì sao? Ta nghe nói nữ tử Trung Nguyên của các ngươi không đọc những cuốn sách như vậy."
Sở vương khẽ gật đầu.
Nữ tử liền vui mừng vỗ vỗ tay: "Thật tốt quá!"
—— Cốc cốc! ——
"Chủ nhân, xe ngựa tới rồi, còn có mang theo một ít đồ ăn, chờ lát nữa Đại tướng quân sẽ tới đón ngài."
Quận chúa Tây Hạ mở cái cửa cũ kĩ ra, sau lại bưng một đĩa thịt dê vào, cố ý đặt ở cách xa Sở vương: "Chiến tranh đã dừng lại hai ngày, nếu không ăn gì thì ngươi không bị đau chết thì cũng sẽ bị chết đến đói a."
Quận chúa rút chủy thủ ra cắt một miếng thịt nhét vào miệng: "Còn có vết thương này của ngươi, ta chỉ thông thạo y lý, lớn đến chừng này ta cũng chưa từng chữa cho người khác, nếu không để y quan chẩn trị lại thì sợ là cũng sống không được." Vừa nói vừa cắt từng miếng thịt bỏ vào miệng.
Nghe ngữ khí như vậy nàng liền biết nữ tử này có yêu cầu gì đó.
Thịt nướng chín thơm ngát bao trùm bốn phía, Sở vương mặc y phục nữ thị nằm trên cỏ khô, đói khát nằm đó mà bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Theo ta trở về Đại Hạ làm người hầu của ta, à không làm Học sĩ của ta đi, theo như cách mà Trung Nguyên các ngươi nói, hẳn là gọi...!là tiên sinh."
"Đừng mơ." Sở vương quay đầu lại.
"Ồ?" Quận chúa Tây Hạ liền bưng dĩa thịt đến gần: "Xung quanh nơi này ta đều đi