Cuối tháng sáu, thủ lĩnh bộ tộc Tàng thị bị tướng lĩnh quân Tống chém dưới ngựa, lòng quân tán loạn mà chạy loạn làm rối trận hình quân Hạ.
Hơn nữa ban đầu trong nội bộ quân Hạ đã phát sinh mâu thuẫn, vì để thu hẹp lại thiệt hại mà rút quân đến Hoàn Châu.
Binh lính khiêng thi thể của Tàng thị trở về, trước ngực có một vết thương bị xuyên thủng, sau khi Vệ Mộ Đan Hỉ nhìn thấy thì che mặt lại, không đành lòng nhìn thẳng nói: "Đem hắn nhét vào quan tài, sai người khiêng về Lương Châu."
"Vâng."
Trực biên cảnh hơn mười năm, dốc sức cả quốc chinh phạt Đại Tống lại thất bại, tổn binh tổn tướng không nói, trận chiến này hắn trở về nên đối mặt với dân chúng như thế nào, Vệ Mộ Đan Hỉ nắm chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta không cam lòng, không cam lòng a!"
"Trước khi xuất binh, Đông triều ta đã sai người thử bốn quẻ bói, bốn quẻ bói này đều là điềm báo thắng lợi.
Lúc trước sư phụ dạy ta dùng binh, nhưng lại không dạy ta làm thế nào để chống đỡ lòng người, ta cũng không phải là bại về việc dụng binh, ở chỗ này...!Người Trung Nguyên tập quyền tốt hơn chúng ta nhiều, cuối cùng ta cũng hiểu được tại sao Đại vương tử lại tôn sùng quy chế của người Hán đến như vậy."
"Đại vương tử ý chí cao xa, nhất định là không chỉ muốn làm Vương của một tiểu quốc."
Vệ Mộ Đan Hỉ chấp hai tay lên: "Từ trước đến nay điều hắn muốn làm, không phải là Vương."
...
Đến tháng bảy, Vệ Mộ Đan Hỉ nhận được mật báo của khoái mã từ Hưng Khánh, lão Khả Hãn lâm bệnh nguy hiểm, các thứ Vương muốn phát động chính biến đoạt đích.
Hưng Khánh nằm trong nguy hiểm, bất đắc dĩ Vệ Mộ Đan Hỉ đành phải bỏ Hoàn Châu lui đến biên cảnh Tây Hạ, phái sứ thần đến Tống nghị hòa.
Tháng tám, Vệ Mộ Đan Hỉ ban sư trở về triều, trở về Hưng Khánh.
Hưng Khánh nằm ở phía đông Hà Tây, bên cạnh sông Hoàng Hà, ngoại trừ quý tộc của Đảng Hạng còn có người Hồi và người Thổ Phiên cùng với người Hán.
"Dừng xe."
Xe ngựa dừng trước một người bán hàng rong, trên xe có một nữ tử, giày trắng đạp lên đất vàng, nữ tử nhìn trúng một cái mặt nạ vàng nửa mặt, cầm lên thử, cảm thấy thích hợp liền sai người mua nó.
"Cởi khăn mặt của ngươi ra, thay cái này đi." Vừa dứt lời nàng liền muốn đưa tay lấy xuống, Sở vương liền đưa tay ngăn nàng lại.
"Ta tự mình làm."
"Người Trung Nguyên các ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức câu nệ, chỗ này ta không thích."
Sở vương lấy khăn mặt xuống, vết sẹo trên gương mặt vẫn còn dấu, dễ thấy như cũ.
Đeo mặt nạ mà Quận chúa Tây Hạ đưa cho chỉ lộ ra nửa mặt, Vệ Mộ Hàm Linh nhìn chằm chằm nàng mà sững sờ, rõ ràng là một nữ tử có ngũ quan tinh xảo, khó có thể tưởng tượng được dưới nửa khuôn mặt bị che lấp kia lại có vết đao thương do chiến tranh lưu lại.
Thấy Sở vương nghiêng đầu nhìn đường phố Hưng Khánh mà bộ dáng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Thế nào, đô thành ở Đại Hạ ta có thể so sánh với thành Đông Kinh của Vệ Tống các ngươi không?"
Sở vương vén rèm xe ngựa lên, chỉ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ xe, không trả lời.
"À, ta ngược lại đã quên ngươi là dân sống ở biên cảnh, có lẽ chưa từng đến thành Đông Kinh đi.
Ta cũng chưa từng đi qua Đông Kinh, sứ thần mà Đại vương phái đi đều nói thành Đông Kinh là một tòa thành rất lớn, cao cao nghiêm nghị, đứng ở trên thành cao nhất, liếc mắt một cái cũng nhìn không thấy điểm cuối.
Nếu có cơ hội ta nhất định phải đi xem." Rất nhanh, nàng lại thất thần: "Bất quá ta cũng chỉ có thể muốn, đời này sợ là không thể đi được rồi."
Sở vương quay đầu lại: "Chỉ cần Quận chúa muốn thì tại sao lại không thể?"
"Sứ thần nói Hoàng đế Trung Nguyên các ngươi sống trong cung thành gọi là Cấm Cung, cả đời đều ở đấy quản lí vạn dân trong thiên hạ, nhưng cũng bị vạn dân trong thiên hạ quản lí ngược lại, cả đời cũng không thể đi ra ngoài."
"Chuyện này có liên quan gì đến mong muốn đi đến thành Đông Kinh của Quận chúa sao?"
Vệ Mộ Hàm Linh cúi đầu cười nhạt: "Khi Đại vương còn trẻ, thừa dịp dân loạn mà dẫn binh khuếch trương về phía Đông, đoạt dược Hà Tây sau đó lại học theo chế độ của người Hán các ngươi mà đi xây dựng cung điện, từ đó về sau nữ tử trong cung cũng phải bị nhốt trong thành kia mà sống qua một đời."
Quận chúa Tây Hạ này là vì muốn trốn hôn nên mới vào trong quân doanh, bây giờ đã đình chiến trở về, nói vậy chuyện hôn ước này dù thế nào cũng trốn không thoát.
Sở vương cúi đầu: "Ta sinh ra và lớn lên ở Đông Kinh, sau này là bị bức nên mới bất đắc dĩ đi đến biên cảnh."
"Bị bức mà bất đắc dĩ? Là bị Hoàng đế các ngươi bức sao?"
Sở vương gật đầu: "Thành Đông Kinh không rộng rãi như Thảo Nguyên, chỉ có âm thanh ồn ào trên đường hẻm, còn có mọi người chỉ hay lục đục trong những ngôi miếu thờ kia thôi."
"Xem ra quốc nào cũng giống nhau."
"Xem ra Quận chúa cũng không thích bị trói buộc, như vậy có lẽ cũng sẽ không thích lễ chế của Trung Nguyên, vậy vì sao lại chịu bị trói buộc đây?"
Sở vương tựa hồ chạm đến chỗ thương tâm của Vệ Mộ Hàm Linh, nàng liền thất thần hướng cửa sổ xe dựa vào: "Ta không thích a, nhưng có người ta thích."
Xe ngựa dừng ở trước nha môn phủ Hưng Khánh: "Quận chúa, đến rồi."
Nha môn phủ Hưng Khánh được quản lý bởi Lục Tào, chưởng quản quân vụ Hạ quốc, trên người quan viên Tây Hạ đều có buộc dây buộc, cũng dùng màu sắc của quan phục khác nhau để phân biệt cấp bậc quan chức.
Vệ Mộ Hàm Linh mang theo một đám nữ thị tiến vào, không một ai dám ngăn cản, ngược lại còn nhao nhao hướng về phía nàng ôm quyền hành lễ.
"Tế Phong dực vệ, A Tất của ta đâu?"
Quan viên Dực Vệ Ti phụ trách Túc Vệ Quân hướng về phía nàng ôm quyền ở bên vai: "Bẩm quận chúa, Vệ Mộ tướng quân có lệnh đang ở đại sảnh nghị sự."
Trong lúc đó bởi vì Sở vương đeo mặt nạ vàng mà thu hút sự chú ý của đông đảo quan viên Tây Hạ.
Sau đó Vệ Mộ Hàm Linh liền bảo các nữ thị khác ở ngoài đại sảnh chờ, còn nàng thì mang theo Sở vương đi vào đại sảnh.
Kết cấu kiến trúc là phong cách địa phương ở Hà Tây, cũng mang theo hương vị nghiêm trang.
Ngược lại từ xa đã gặp qua Vệ Mộ Đan Hỉ vài lần, đến gần nhìn, vóc người Vệ Mộ Đan Hỉ so với cấm vệ Ngự Long chuyên trực bên cạnh Hoàng đế còn cao lớn hơn nhiều, bất quá thứ hấp dẫn Sở vương lại là bản đồ bên cạnh hắn.
Một tấm bản đồ Tây Hạ thật lớn được bày ở trong sảnh trên, từ khi Hà Tây bị Trung Nguyên đoạt vào lần trước thì đã mất đi quyền khống chế ở khu vực này.
Vệ Mộ Đan Hỉ thấy nữ nhi tiến vào liền kéo nàng đi đến chính sảnh, Sở vương sợ có sơ hở liền chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, không dám dừng tầm mắt lại một chút nào.
"Chính là nàng sao?" Vệ Mộ Đan Hỉ nghiêng đầu nhìn lại.
"A Tất dọa nàng a."
Thấy trong mắt Sở vương có sự né tránh, liền nhướng mày nói: "Triều ta không có trường hợp đặc biệt cho phép nữ tử làm quan, cho dù là học sĩ dạy dỗ cũng không được.
Nếu ngươi nhất định phải học mấy thứ của người Trung Nguyên kia, thì đợi ngày khác ta mời sư phụ người Hán đến dạy cho ngươi."
"Ta không cần."
"Ngươi để cho nàng làm người hầu tùy tùng đi theo bên cạnh ngươi là được rồi, tại sao nhất định phải cho người ta một cái chức quan đây?"
"Nàng là dân ở biên cảnh, nói tiếng Hán cũng biết tiếng Tây Hạ, ta trói người ở ngàn dặm xa xôi như vậy trở về, người ta cam tâm tình nguyện về dạy ta, cho nên ta không thể bạc đãi người ta a."
"Làm càn."
***
Giữa tháng tám, Trưởng tử Vương tử cùng trưởng