Sau khi im lặng hồi lâu, Tiêu Ấu Thanh xoay người hướng Lý quý phi hành lễ phúc thân: "Quý phi an.
"
"Nào, hài tử." Lý quý phi vẻ mặt nhân hậu vẫy tay với nàng.
Sau đó lôi kéo Tiêu Ấu Thanh ngồi sang một bên, vỗ mu bàn tay nàng, trong lòng tràn đầy vui vẻ nhìn nàng: "Là một hài tử thông minh.
"
"Đa tạ Quý phi khen ngợi."
"Nơi này không có người ngoài, ngươi cùng Hoàn Nhi gọi ta mẫu thân là được."
Trong lòng Tiêu Ấu Thanh đột nhiên chua xót: "Mẫu thân..."
"Ai, như vậy mới là người một nhà."
Lý quý phi lại hỏi: "Nàng đã nói với ngươi chưa? "Trong lòng mang theo một ngụm căng thẳng không dám nơi lỏng, hỏi cực kỳ cẩn thận, lời này hiểu thì tất nhiên hiểu, không hiểu nàng liền biết rõ đáp án mình đang muốn.
Tiêu Ấu Thanh gật đầu.
Sở vương phi chỉ gật đầu, nàng không dám chắc chắn liền đem chuyện muốn nói nghẹn trở về: "Ủy khuất ngươi.
"
"Vương gia sinh ra tuấn tú, bao nhiêu thế gia nữ tử cầu mà không được, có thể được gả vào Vương phủ là phúc phận mấy đời tu luyện của Ấu Thanh." Biết Lý quý phi cẩn thận, Tiêu Ấu Thanh nói như vậy là muốn để trong lòng nàng buông lỏng.
Thế nhân đều sẽ có một thứ gì đó hấp dẫn người khác, nhất là người đẹp, nói đến điểm này liền làm cho Lý quý phi có chút kiêu ngạo: "Hoàn Nhi đứa nhỏ này giống y như phụ thân nàng.
"
"Chỉ là tính tình...!Đừng thấy nàng thường xuyên mang khuôn mặt nghiêm túc kia, kỳ thật tính tình rộng lượng, từ nhỏ trong lòng đã sợ phụ thân vì vậy nên tự mình nghiêm ngặt, đến dùng bữa ngay cả hít thở cũng không dám thở lớn một tiếng.
"
"Tức phụ biết Vương gia là người có lòng tốt, đối đãi với người khác cũng tốt."
"Sau này Hoàn Nhi nàng sẽ ngươi ngươi chiếu cố."
"Đây là trức trách của tức phụ phân, thiếp nhất định tận tâm tận lực chiếu cố tốt Vương gia."
"Như vậy đem nàng giao cho ngươi, ta cũng yên tâm." Quả nhiên nữ nhi thế gia nuôi ra chính là hiểu chuyện.
Lý quý phi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong một chuyện lo lắng nhất trong lòng.
Lý quý phi kéo nàng thúc giục đầu gối nói chuyện một phen, lại gọi Vệ Hoàn trở về.
"Nương."
"Có từng ghé qua phủ của gia gia ngươi chưa?"
"Nhi trở về đã được mấy tháng, còn chưa từng qua."
Lý quý phi vẫy tay để nàng tiến lên phía trước: "Nếu ngươi rảnh rỗi, đi phủ gia gia ngươi một chút, hắn hôm nay được khôi phục tước vị Sơn Âm Bá, mặc dù không thể so với trước kia, nhưng cũng sẽ không khuất phục ngươi.
"
"Nhi đã biết, đợi rảnh rỗi liền chuẩn bị hậu lễ đi thăm gia gia."
Lý quý phi lại nhìn thoáng qua Tiêu Ấu Thanh: "Lần trước gia gia ngươi nhắc tới với ta, Lâm Tuyên đối với ngươi là có tâm ý kia.
Ta đã đáp ứng gia gia ngươi, sau khi ngươi làm quan lễ cho Lâm tuyên nhập phủ, nhưng hôm nay..."
Lý Lâm Tuyên là biểu muội của Sở vương, ngày đó còn đến Khai Quốc Công phủ đại náo, Tiêu Ấu Thanh khẽ cúi đầu hướng Lý quý phi khom người hành lễ, nhìn về phía Vệ Hoàn nói: "Nếu Vương gia thích, thiếp có thể hướng bệ hạ thỉnh chỉ, để biểu muội Vương gia vào trong phủ.
"
Tân phụ Thuận Thừa nói Lý quý phi tất nhiên là hài lòng.
Nào biết con dâu không có ý kiến, nhi tử lại không vui: "Nương, Nhi tử cùng biểu muội bất quá chỉ là tình cảm đơn thuần giữa huynh muội, huống hồ nhi hiện giờ đã có Vương phi, việc này sau này cũng không cần nhắc tới nữa.
"
Mới từ Chính Các đi ra, Vệ Hoàn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Lời của mẫu thân nói ngươi cứ nghe, nhưng đừng để ý là được.
"
"Thiếp biết, Quý phi cũng là vì tốt cho ngươi."
"Mặc dù vì tốt cho ta nhưng cũng không thể đi hại biểu muội, một mình ngươi còn chưa đủ sao?"
"Vương gia thật sự không biết?"
"Biết cái gì?" Vệ Hoàn quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt.
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu.
Vệ Hoàn nhìn sắc trời một chút: "Cách bữa trưa còn dư chút thời gian, mẫu thân bảo ta dẫn ngươi đi chung quanh, nhưng mùa Đông trong nội cung lạnh như vậy..."
Tiêu Ấu Thanh tất nhiên nhìn ra Sở vương không tình nguyện, liền hành lễ: "Thiếp tự mình có thể đi, Vương gia nếu mệt mỏi thì về nghỉ ngơi trước đi.
"
"Vậy được." Vệ Hoàn gọi Tểu Lục Tử tới: "Lục tử! "
"A Lang ta ở đây."
Dặn dò: "Ngươi đi theo Vương phi.
"
"Vâng."
Suy nghĩ một chút rồi lại cởi áo khoác trên người mình ra, khoác lên người Tiêu Ấu Thanh: "Cứ để nó thay ta bồi Vương phi là được rồi.
"
"Đa tạ Vương gia."
Sau đó liền một mình quay đầu đi phòng ngủ nghỉ ngơi.
Thấy Sở vương rời đi, Tiểu Lục Tử tiến lên chấp tay nói: "Vương phi cũng đừng trách Vương gia, Vương gia thuở nhỏ đã bị nhốt ở đại nội này, người có mưu đồ ức hiếp cũng nhiều như vậy, Vương gia không được vui vẻ, thường có ý nghĩ muốn trốn ra ngoài.
"
"Ta hiểu, nàng là người không muốn gặp chuyện gì rắc rối."
"Vương phi có muốn đi đâu không?"
Tiêu Ấu Thanh suy nghĩ một lát: "Chờ một chút." Xoay người đi tới trước mặt nữ sứ đi cùng đang đứng xa xa, sai khiến một nữ nhân bên người kia sai khiến nói: "Hỉ Thu.
"
"Vương phi."
"Ngươi trở về Sở vương phủ phân phó phòng bếp hôm nay chuẩn bị bữa trưa như thường lệ."
Nữ sử không rõ: "Thế nhưng, bữa trưa hôm nay không phải dùng trong cung sao? "
"Cô nương bảo ngươi đi ngươi liền đi, chỗ nào nhiều lời như vậy chứ."
"Vâng."
Phân phó xong nàng mới hướng Tiểu Lục Tử ở một bên nhìn nơi khác nói: "Lục nội thị? "
Lục Tử liền chắp hai tay khom người: "Tiểu nhân tên là Kỳ Lục, Vương phi cùng Vương gia gọi ta là Lục tử là tốt rồi.
"
"Được."
"Vương phi muốn đi đâu?"
"Tùy tiện đi một chút."
"Vâng."
Trong nội cung đơn giản là đình đài lầu các so với ngoài cung lớn hơn, tương ứng với hướng Tử Vi, bố cục nghiêm cẩn.
Các cung nữ nội thị bước đi nhỏ mà trầm ổn, các cục, ti, tỉnh, mỗi người một chức vụ, trật tự ngăn nắp, phàm là quý nhân đi qua, thứ nhân liền lui bước.
"Đáng tiếc là vào mùa Đông, bằng không tiểu nhân liền dẫn Vương phi đi Nhạn Trì, mỗi khi đến ngày xuân, trong ao liên hà đình đình, thỏ nhạn đậu, thật sự đúng là cực kỳ đẹp mắt."
"Thời tiết bốn mùa đều khác nhau, cảnh xuân sẽ vào ngày xuân ở lại đi ngắm, mùa đông tự nhiên có cảnh của mùa đông." Trong lời nói, Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía một gốc hồng mai từ trong tường bò ra.
Tiểu Lục Tử theo đó nhìn lại, chợt kinh hãi: "Cái này..."
"Sở vương phi hẳn là lần đầu tiên đến nội cung chứ?"
Cách đó không xa, Thái tử phi chậm rãi đi tới, ôn hòa nhưng không mất uy nghi.
"Thái tử phi điện hạ."
"Không cần đa lễ."
"Ấu Thanh được phúc của Vương gia mới có cơ hội vào nội cung này thưởng thức nhã cảnh như vậy."
Thái tử phi đầy mắt đáng tiếc nhìn tòa điện các này: "Nơi này là cấm địa trong nội cung, bị phong bế nhiều năm.
"
"Nhưng nơi này không phải là một tòa điện các sao, hồng mai bên trong ngậm cung chờ thả, phong tỏa để tự sinh tự thưởng thì chẳng phải là đáng tiếc sao?"
Thái tử phi cười yếu ớt, nhìn áo khoác trên người Sở vương phi, nụ cười càng thêm ôn hòa: "Có cái gì đáng tiếc, so với tính mạng còn quan trọng hơn sao? "
Tiêu Ấu Thanh đại khái nghe ra một chút ý trong lời nói, đoán được một chút.
Sở vương là con trai thứ sáu của đương kim Hoàng đế, trước đó còn