Lời nói trong lúc say rượu của Triệu vương làm cho Thục phi ngồi bên phải Hoàng đế trở nên kinh hãi thất sắc, vội vàng đứng dậy hướng Hoàng đế hành lễ bồi tội vội vàng chạy tới trước mặt nhi tử, khuyên nhủ nói: "Nhi a, ngươi uống nhiều rồi, chúng ta về trước đi."
Triệu vương vung tay mẫu thân ra, đỏ mặt có vẻ rất không kiên nhẫn: "Ta không uống nhiều.
"
"Bệ hạ, Tam Lang hắn uống quá nhiều." Thục phi sắc mặt cực kỳ khó xử nhìn về phía Hoàng đế.
Bộ dạng này của Triệu vương đương nhiên mọi người nhìn thấy rất rõ ràng, vì thế các nội thị trong triều phân phó: "Người đâu, Tam Lang uống say, đỡ hắn trở về nghỉ ngơi chăm sóc, thuận tiện giúp hắn tỉnh rượu.
"
"Vâng."
Ngay sau đó Thái tử phi cùng Thái tử ra khỏi bàn thỉnh tội Hoàng đế: "Đông cung không có *tự xuất, là thiếp có tội.
"Sắc mặt Thái tử phi xấu hổ, Thái tử thì chột dạ có chút bối rối, nhưng suy cho cùng đều là lần này Tam vương say rượu nói lung tung.
*Tự Xuất: là con cái trong nhà.
Hoàng đế cũng không hồ đồ, phạt Đông Cung, Triệu vương phủ tất nhiên cũng phải chịu tội theo, liền dừng tay nói: "Tam Lang say rượu nói bậy ngươi cũng coi như thật? Ngươi là đại ca, hẳn là có khí lượng của đại ca, đều ngồi trở lại đi, đừng quét hết hứng thú tốt đẹp này của trẫm.
"
"Vâng."
Đông Cung thỉnh tội, ngược lại Sở vương lại chỉ trầm mặc không nói, giống như sợ tới mức uống rượu cũng không uống, đồ ăn lại càng không động quá mảy may.
Các nàng không biết, Sở vương lúc này bưng ở trước bụng vuốt ve hai tay đã bị mồ hôi thấm ướt.
Mãi cho đến khi buổi ăn kết thúc, thần thái căng thẳng của nàng mới được thư giãn một chút.
Trên xe ngựa hồi phủ, Vệ Hoàn vẫn không nói một lời, bánh xe ùng ục chuyển động, người trên xe có chút lay động.
Hoàng đế thiên vị dung túng Triệu vương từ bữa tiệc lần này liền có thể nhìn ra toàn bộ, Tiêu Ấu Thanh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu: "Đông cung...! Vì sao không có tự xuất? "
Vệ Hoàn dựa vào cửa sổ xe ngựa, nhắm mắt trả lời: "Không phải ngươi đã biết rồi sao.
"
"Hai vị điện hạ không hòa thuận?" Nếu Đông Cung không hòa thuận, đây có lẽ là một bước đột phá: "Thái tử phi tính tình ôn hòa, ta đoán nàng cũng không được Thái tử thích nhưng bởi vì thân phận cùng gia thế đặc thù mà ẩn nhẫn.
"
Vệ Hoàn không nói gì liền xem như chấp nhận, trong xe lại lâm vào yên tĩnh, cứ như vậy một đường từ Đông Hoa môn xóc nảy đến Sở vương phủ.
Xong rồi, Tiêu Ấu Thanh nhớ tới hành động của Triệu vương trong bữa tiệc hôm nay: "Buổi trưa Triệu vương..."
"A Lang, nương tử, đến rồi." Xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Nàng muốn hỏi Sở vương trong bữa tiệc hôm nay vì sao không nói một lời, tùy ý nàng đối đầu với Triệu vương.
"Chuyện của ngươi và Triệu vương, bổn vương không muốn biết." Vệ Hoàn mở mắt khom người tự mình đi ra khỏi xe, thái độ rất lạnh lùng.
Vì thế Tiêu Ấu Thanh liền khép miệng lại, trong xe chỉ còn lại một mình nàng, nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt rời đi, nàng cũng đứng dậy theo xuống xe: "Rõ ràng là một hài tử..."
Vệ Hoàn vào phủ xuyên qua tiền viện, vốn định trở về phòng thay y phục nghỉ ngơi.
Mùi thơm vào mũi: "Cua rượu? "
"Lục vương đã trở lại."
"Lý gia, ta làm sao lại ngửi được mùi cua rượu, là có người đến phủ sao?"
Nô tì trong Sở vương phủ nhìn Lý gia cười cười: "Là phù trợ tửu cua, phòng bếp làm xong đồ ăn liền chờ Lục vương trở về.
"
Vệ Hoàn ngẩn người một chút, chợt đi tới phòng ăn: "Các ngươi làm sao biết ta sẽ trở về? "
Để ý thấy Lý gia dời tầm mắt đến phía sau mình, Vệ Hoàn liền quay đầu lại, chợt mở mắt chớp chớp: "Là ngươi...!ra lệnh cho bọn họ? "
"Nghĩ đến Vương gia sẽ đói bụng, trong Ngọ Thiện thiếp thấy Vương gia cũng chưa từng động đũa."
"Làm sao ngươi biết?"
"Thiếp ngồi ở bên cạnh Vương gia..."
"Ta không hỏi cái này."
"Vương gia ngồi xuống ăn cơm trước, thân thể không thể để lâu mà không ăn cơm."
Vệ Hoàn đành phải ngồi xuống, Tiểu Lục Tử thay nàng múc đầy một chén, nhỏ giọng nói: "Nương tử thật thương A Lang.
"
Vệ Hoàn vẫn là vẻ mặt nghi ngờ như cũ, Tiêu Ấu Thanh chưa từng nghĩ nàng lại có lòng nghi ngờ nặng nề như vậy, liền giải thích với nàng: "Là Quý phi nương tử nhắc tới với ta, Vương gia ở ngự tiền bận tâm lễ nghi nhiều, thường dùng không nhiều thức ăn, cho nên phòng bếp nhỏ ở Chiêu Hoa Các đều chuẩn bị thêm chút điểm tâm, thiếp nghĩ Vương gia đã thành gia, liền không thể ngủ qua đêm trong nội cung, liền sai người trở về để phòng bếp chuẩn bị buổi trưa như thường lệ.
"
"Vẫn là đại nương tử tỉ mỉ, tiểu nhân phụng dưỡng Vương gia nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ tới những thứ này."
"Vậy thì đa tạ Vương phi, còn có...!Bổn vương không phải tiểu hài tử, quan lễ vừa qua kia bổn vương đã trưởng thành rồi.
"
"Tạ ơn của Vương gia thiếp không dám nhận, coi như là hôm nay Vương gia thay thiếp khoác áo trả lễ đi."
Nửa ngày sau cũng chỉ uống mấy chén rượu, đến bây giờ bụng nàng vẫn còn trống, vừa vặn những món ăn này lại hợp khẩu vị của nàng, liền cũng không nói nhiều lời sau đó dùng bữa.
Tiêu Ấu Thanh nhìn số lần nàng động đũa, trong lòng nhớ kỹ những món ăn như thế này, sau này sẽ nấu thường xuyên đi.
"Vậy...!trở về phủ?" Vệ Hoàn đột nhiên dừng lại hỏi.
"Vương gia không muốn đi, thiếp liền sai người trả lời thư cho phụ thân, có thể ngẫm lại bao giờ đi cũng được."
"Vậy dựa theo lễ tiết mà đến, mặc dù là bệ hạ tứ hôn, nhưng ba mai sáu sính cũng không ít."
Tiêu Ấu Thanh gật đầu: "Đều theo ý Vương gia." Sau đó lại hỏi: "Đi phủ Bá Tước Sơn Âm sao? Đây chính là ý của Quý phi nương tử.
"
"Sơn Âm Bá Tước cùng Khai Quốc Công phủ đều ở Tân Thành, sau khi hồi môn lại đi thăm gia gia đi, hiện giờ không vội."
"Vương gia không vội, nhưng có người gấp, Vương gia đại hôn là chuyện trọng yếu như vậy."
"Có người vội vàng...có phải là biểu muội không, ngươi đã gặp muội ấy chưa? "
"Cô gia, buổi sáng hôm sau khi Quan gia ban chỉ tứ hôn, tiểu nương tử của phủ Bá tước liền chạy đến cửa phủ Quốc Công mắng to cô nương, ngài không biết mắng lời khó nghe bao nhiêu, cô nương còn..."
"Hỉ Thu, đủ rồi!"
"Thiếp không có quản giáo tốt nữ sứ, thỉnh Vương gia thứ tội."
Vệ Hoàn lúc này trầm mặt xuống, Tiêu Ấu Thanh lại nói: "Lý cô nương nói kỳ thật đều là nói lý, hết thảy đều là do thiếp không đúng.
"
"Bổn vương đương nhiên biết." Thật mạnh đập xuống bàn phát ra tiếng ầm ầm, Vệ Hoàn đứng dậy: "Tiêu gia các ngươi thế lớn, ai lại dám trách tội? "
"Vương gia..." Tiểu hài tử cũng không phải không có tính tình xấu, chỉ là không nổi giận với người khác mà lại chính mình tức giận mà thôi.
"Cô nương, nô tì có phải nói sai hay không..." Nữ sử không biết phía sau hôn sự này như thế nào, chỉ cảm thấy cô nương cùng cô gia sau khi thành thân tình cảm hòa thuận, lúc này mới dám đem chuyện cô nương chịu nhục nói ra.
"Cô nương, nô..."
"Quên đi, các ngươi đem những thứ này thu thập đi." Tiêu Ấu Thanh muốn cực lực kéo ngắn quan hệ giữa mình và Sở vương, mặc dù không phải phu thê thật sự, cũng muốn có thể kéo nàng sang gần hơn bên mình, nhưng người này hết lần này tới lần khác là một người cổ quái lúc lạnh khi nóng, có khi ngay cả nàng cũng không hiểu rốt cuộc nàng ấy đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Ấu Thanh một đường đuổi theo đến thư phòng, thấy người đang nằm nghiêng trên ghế dài: "Vương gia vẫn là đang giận nhà thiếp? "
"Ta mệt mỏi."
"Vương gia ngủ ở đây sẽ cảm thấy lạnh." Tiêu Ấu Thanh liền đi