Lục Yến Tu muốn đứng lên, nhưng nhìn người đang đứng trước mặt bây giờ, hắn lại không dám đứng dậy, hắn chỉ có thể tiếp tực ngồi xổm một chổ, đáng thương ôm chặt đầu gối của mình, trong lòng không ngừng mắng Lạc An An, ngươi muốn chạy thì ích ra cũng phải đem cả ta cùng chạy chứ!
"Ta chẳng làm gì chàng cả, chàng không cần sợ, bất quá chỉ là ta muốn biết Yến Tu đang cao hứng chuyện gì thôi"
Diệp Kỷ Đường nhìn bộ dạng của người trước mặt, ý cười nơi khoé miệng càng sâu, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống như hắn, giơ bàn tay đã có chút lạnh lên vuốt v e gương mặt hắn
Diệp Kỷ Đường thích nhất là những lúc chẳng có việc gì có thể bên cạnh vuốt v e gương mặt nhỏ của hắn, Lục Yến Tu theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, chờ sau khi hắn phản ứng lại thì gương mặt đã bị sờ đến đỏ, lúc này hắn mới nhẹ giọng nói "Thật sự không có gì, chỉ là ta cùng An An nói giỡn thôi.
"
"Hửm? Nói giỡn sao?"
"Thật mà"
"Được rồi, ta tin Yến Tu chỉ đang cùng Lạc An An nói giỡn thôi, không phải Yến Tu vì ghen nên mới từ đình bên kia chạy đến đây ngồi nghe lén đâu.
" Diệp Kỷ Đường vừa nói vừa buồn cười, Yến Tu của nàng ghen lên liền rất đáng yêu nha.
"! ! "
Lục Yến Tu dẩu miệng yên lặng mà xoay người sang chổ khác, hắn làm gì mà ghen chứ! Hắn chỉ là muốn xem nàng cùng Việt Trạch kia đang nói gì thôi! Hắn không thèm như nàng ngay cả Tiểu Cầu cũng ăn dấm đâu! Hắn còn chưa dểu chợt nàng, dựa vào cái gì mà bây giờ nàng lại cười hắn chứ!
Hừ!
"Tức giận sao?"
Diệp Kỷ Đường duỗi tay sờ sờ cằm Lục Yến Tu, bị hắn vô tình dứt khoát đẩy ra, tức giận gì chứ! Hắn còn lâu mới tức giận!
"Lúc nảy ta có cho người chuẩn bị bánh ngọt cùng kẹo hồ lô, giờ này chắc là cũng đã đưa đến, nhưng hiện tại chàng đang tức giận nên chắc sẽ ăn không vô, vậy nên ta trở về tự mình ăn đấy nhé?"
Diệp Kỷ Đường vừa nói vừa nhịn cười, giả vờ đứng dậy rời đi, Lục Yến Tu vội vàng xoay người lại duỗi tay đem nàng ôm chặt "Không được, không cho nàng đi!"
"Hiện tại có thể xem như Yến Tu đang chủ động nhào vào lòng ta đúng không?"
Lục Yến Tu cả giận nói "Nàng dỗ ta một chút cũng không được sao?"
"Dỗ! Đương nhiên là dỗ! Chúng ta hồi cung đi, ta sẽ chậm rãi dỗ chàng.
"
Người này đã tự mình đưa tới cửa, Diệp Kỷ Đường đương nhiên là sẽ không bỏ qua, nàng đem hắn bế ngang, trực tiếp đi đến Đường Hoa Cung, ánh mắt nàng dừng trên cái cổ trắng noãn của Lục Yến Tu, ánh mắt đó đang có ý đồ gì không cần nói cũng biết.
Lục Yến Tu trừng mắt liếc nàng một cái, duỗi tay che cổ mình lại, lắc lư hai chân tuỳ ý để cho nàng bế mình đi.
Sau khi đến Đường Hoa Cung, Diệp Kỷ Đường vừa đem người đặt xuống, Lục Yến Tu liền nhanh như bay chạy vào trong, đi đến bàn nhỏ đang được đặt đầy ấp bánh ngọt cùng kẹo hồ lô ngồi xuống, mỗi tay cầm một món như thể sợ Diệp Kỷ Đường giành lấy, sau đó nhanh chống cho vào miệng.
Trong miệng hắn bây giờ đang hàm chứa hai viên kẹp hồ lô, làm cho hai má phình ra, cùng hamter chẳng khác gì nhau, cảm nhận vị chua chua ngọt ngọt của kẹo hồ lô trong miệng, hắn lắc lắc cái đầu nhỏ về phía Diệp Kỷ Đường khoe khoang, có thể nói bây giờ hắn vô cùng thoả mãn, so với bộ dạng tức giận vừa nảy thực sự rất khác xa.
"Ăn từ từ thôi, không có ai giành với chàng đâu, tí nữa còn phải dùng cơm trưa, hiện tại chàng ăn nhiều như vậy thì tí nữa cái bụng nhỏ này sao chứa được nữa?" Diệp Kỷ Đường ngồi bên cạnh, duỗi tay xoa xoa lên bụng nhỏ hắn, người này a, thật là dễ dỗ, chỉ cần có đồ ngọt thì tâm tình lập tức trở nên vui vẻ ngay, thật đúng là cái tên ham ăn.
________________________
Đông đi xuân đến, không khí rét lạnh trước đó cũng đã dần trở nên ấm áp hơn, cành lá cũng đã bắt đầu đâm chồi, khắp nơi đều là không khí của mùa Xuân.
Mặc dù cổ độc trên người Diệp Kỷ Đường vẫn chưa được giải, nhưng Lạc An An bên kia vẫn đang nghiên cứu cách giải, mấy ngày nay hắn vẫn luôn đến theo dõi tình hình sức khoẻ của Diệp Kỷ Đường, ngay cả Tiêu Khương cũng không được biết, lần nào cũng bị đuổi ra ngoài.
Sau khi xuân qua, Diệp Kỷ Đường cũng bắt đầu trở nên bận rộn, kì thi hội cũng đã sắp bắt đầu, các sĩ tử cũng đã bắt đầu sôi nổi nhập kinh, chuyện Diệp Kỷ Đường phái La Thu đi đến Tây Trình điều tra cũng đã có tin tức, Tây Trình có náo động, nhưng nàng cảm thấy đấy chắc chắn không phải do hải tặc hoành hành, những kẻ đó ước tính có khoảng năm sáu trăm người, đều được huấn luyện tỉ mỉ, giống như có người cả gan dám huấn luyện tư binh.
Diệp Kỷ Đường tiếp tục nghĩ đến tin tức Ảnh Nhất đưa đến cách đây không lâu, nếu nàng đoán không sai, trong chuyện này chắc chắn có liên quan đến đám người Việt gia cùng Diệp Dục , còn có thêm một kẻ khác cấu kết với chúng.
Nàng cũng phái Tiêu Khương đi điều tra chuyện này, nhưng đám người đó vô cùng cảnh giác, đánh hơi được một chút liền lập tức biến mất, căn bản là không thể nào điều tra ra.
"Hoàng Thượng, thừa tướng đại nhân cầu kiến.
"
"Truyền"
Diệp Kỷ Đường đem sổ con La Thu báo cáo tình hình đặt vào đống tấu chương, vừa mới đặt tay xuống thì Hàn Xu cũng đã mời Kha Uyển tiến vào, Kha Uyển trên mặt còn mang theo ý cười, tựa như là đang có chuyện vui, nàng tiến lên hành lễ "Thỉnh an Hoàng Thượng"
"Nào, thừa tướng, ngồi đi.
"
Diệp Kỷ Đường phất tay tỏ ý bảo Kha Uyển ngồi ở đối diện, Hàn Xu sau khi dâng trà lên thì lui ra ngoài, đem cửa đóng lại.
"Trẫm thấy hôm nay tâm trạng của thừa tướng không tồi nhỉ? chẳng lẽ là có hỉ sự sao?"
"Hoàng Thượng đừng chọc thần, thần có chổ nào trông giống như sắp có hỉ sự chứ, chẳng phải bây giờ các sĩ tử đang bắt đầu đến kinh thành chuẩn bị tham gia kì thi hay sao, thần đã cố ý âm thầm đi quan sát khắp nơi, năm nay các sĩ tử xuất thân từ các gia đình thường dân có hoàn cảnh nghèo khó nhiều vô số kể, trong đó cũng có một ít người rất xuất sắc, nhất là có một người thần thấy vô cùng tài giỏi, hắn chính là một hạt giống tốt vô cùng hiếm!" Nói đến người đó, Kha Uyển cười đến lộ hết các nếp nhăn trên mặt, có thể nói hắn vô cùng vừa lòng.
"Xem ra thừa tướng vui vì đã tìm ra được một hạt giống tốt, nên mới chạy đến đây khoe với trẫm.
" Diệp Kỷ Đường nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nàng cảm thấy chuyện thi cử này xem ra giao cho Kha Uyển là rất đúng, người này rất chuyên tâm lo liệu mọi chuyện, mọi thứ đều vô cùng thanh bạch, chẳng giấu giếm nàng.
"Người mà thần nói hắn tên là Lý Tử Đồng, là người của huyện trang Thanh Bình, trong nhà gia cảnh khó khăn, nhưng thầy của hắn lại là một người rất có địa