Sau khi dùng xong cơm trưa, Diệp Kỷ Đường bảo Lục Yến Tu bồi nàng chơi cờ, hắn ngồi trên giường, một tay ôm mèo nhỏ Tiểu Cầu, một tay đang cầm quân cờ đen, đôi mắt mong chờ nhìn Diệp Kỷ Đường đang trong nước cờ chết
Tình thế trước mắt làm Lục Yến Tu thiếu cảnh giác, hắn xuống một nước cờ, khiến Diệp Kỷ đường có cơ hội trở mình, bây giờ chỉ cần Diệp Kỷ Đường hạ cờ, hắn liền thua, hắn vội vàng quơ tay cản Diệp Kỷ Đường "Không được, không được! Ta chỉ là đi nhầm thôi"
Hắn vội vàng cầm quân cờ vừa đặt xuống lên, tình thế lại như trước, lúc này lông mày hắn với giãn ra.
Diệp Kỷ Đường có chút buồn cười nhìn hắn "Yến Tu, đã hạ cờ thì không thể rút lại
Lục Yến Tu tức khắc phản pháo "Trước đó không tính, từ giờ ta sẽ không rút cờ lại nữa, mau mau mau, tới phiên nàng!"
Diệp Kỷ Đường cố nén cười, đem cờ trắng trên tay đặt xuống, cờ đen thua, Lục Yến Tu trợn tròn đôi mắt, hắn lúc này mới đành chấp nhận tình thế, ủ rủ ghé vào tai Diệp Kỷ Đường nói "Nói đi, nàng muốn ta làm gì?"
Hai người trước khi chơi đã đặt cược rằng nếu ai thua thì phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng, hiện giờ hắn đã thua, đương nhiên là phải giữ lời, nhưng lại có chút tức giận nhìn vào mấy quân cờ trêm bàn, tại sao chơi cờ lại khó vậy chứ?
"Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra được, chờ ta nghĩ ra được thì ta sẽ nói với Yến Tu.
"
Diệp Kỷ Đường liếc hắn một cái với đôi mắt tràn đầy tình ý, thật ra nàng đã nghĩ ra được bản thân muốn làm gì với hắn, nhớ lại đời trước tình cảm mặn nồng, kết quả bây giờ thì sao? Sống lại một đời, nàng chỉ có thể nhìn không thể làm gì, tất cả chẳng phải cổ độc đáng hận đang trong người nàng bây giờ hay sao.
Ánh mắt Diệp Kỷ Đường đột nhiên tối sầm, kẻ hạ cổ nàng ra tay rất nhanh gọn, khiến nàng không có chút gì gọi là cảnh giác, nếu để nàng biết được người nọ là ai, nàng nhất định sẽ cho hắn nếm trãi cảm giác sống không bằng chết.
_______________________
Bên trong tiểu dược phòng, Lạc An An đang khẩn trương nhìn chầm chầm vào bình ngọc phía trước, nhìn cổ trùng bên trong từ màu đỏ đen dần dần biến thành màu trắng vốn có của nó, hắn tức khắc nhảy lên "Thành! Thành!"
"Chuyện đã thành rồi sao?"
Tiêu Khương vẫn luôn ngồi bên ngoài nghe ngống tình hình, bây giờ khi nghe được tiếng kêu của Lục An An, hắn liền chạy vào trong.
"Đương nhiên rồi, ngươi đừng quên ta rất thông minh đó!"
Lạc An An cười tươi đến mức lộ ra hai má đồng tiền, hắn thật cẩn thận đem bình ngọc nhỏ ôm chặt, chạy đến bên Tiêu Khương, vẫy vẫy tay kêu nàng "Ngươi cúi xuống một chút"
"Sao! ! ?"
Tiêu Khương còn chưa nói xong thì đã có một cỗ ấm áp dán lên môi nàng, không đợi nàng có phản ứng thì Lạc An An đã chạy đi, chỉ để lại Tiêu Khương vẫn còn sửng sờ đứng tại chổ.
????
Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Khương ngốc nghếch sờ sờ môi mình, ánh mắt có chút mê man, vừa rồi chắc là nàng sinh ra ảo giác đi? Nhất định là như vậy rồi, nhất định là! !
"Lạc công tử hôn ngươi.
"
Một giọng nói vang lên, nháy mắt đã đem sự tự an ủi của Tiêu Khương dập tắt, Ảnh Nhất đang khoanh tay từ trong chổ tối bước ra, đôi mắt không hề gợn sóng nhìn Tiêu Khương "Lạc công tử đối với ngươi có ý gì ta đều thấy rõ"
"Ảnh Nhất, lúc này ngươi không cần phải mở miệng ra nói những lời này, ta chỉ coi hắn là đệ đệ của ta thôi!" Tiêu Khương nổi giận, người này không phải là một tên đầu đất không biết tình cảm là gì sao! Nàng nói nàng có thể nhìn ra cái gì chứ, lừa người chắc?
"Đệ đệ cái gì? Đem đi lừa quỷ quỷ còn không thèm tin ngươi" Ảnh Nhất lưu lại một câu rồi nhanh chóng biến mất.
Lúc này Lạc An An đang chạy đến Đường Hoa Cung, nhưng khi vừa đến đã bị Hàn Xu chặn lại trước cửa, hắn cũng không tức giận, lấy ra bình ngọc quơ quơ trước mặt Hàn Xu, đôi mắt Hàn Xu tức khắc trở nên sáng ngời "Lạc công tử, thành công rồi?"
"Thành! Thành! Ngươi mau đi bẩm báo với Hoàng Thượng!"
"Vâng, Lạc công tử chờ thần một lát.
"
Hàn Xu đẩy cửa điện ra rồi tiến vào bên trong, một màn này vừa vặn đã bị Lâm Ô nhìn thấy, nhưng tiếc rằng hắn đứng ở xa, không nghe được hai người họ đang nói gì, nhưng hắn cảm thấy chắc chắn là liên quan đến chuyện hắn suy đoán, Lâm Ô lộ ra nụ cười độc ác, chuẩn bị xoay người rời đi, kết quả lại bị Thị Thư đụng trúng.
"Hoàng Thượng cùng Quân phi đang ở trong điện, vậy mà ngươi muốn đi đâu?"
Lâm Ô bị hoảng sợ rồi sau đó vội vàng đưa tay ôm bụng, biểu cảm trên mặt có chút thống khổ nói "Cũng không biết là bị làm sao, hôm nay ta vẫn luôn đau bụng, ta đi một chút rồi sau đó sẽ quay lại ngay!"
Nói xong Lâm Ô liền vội vàng rời đi, Thị Thư nghi hoặc nhìn bóng dáng hắn rời đi, người này thật kì lạ!
Lâm Ô chạy đến một chổ vắng, sau đó nấp vào, quan sát một lúc không thấy ai đi theo thì liền vội vàng chạy đến Ý Tường Cung.
"Việt công tử!"
Lâm Ô đứng bên ngoài Ý Tường Cung chờ một lúc, khi thấy Việt Trạch vừa bước ra, hắn nhanh chóng tiến lên hành lễ, trên mặt còn mang theo nụ cười nịnh nọt "Nô thỉnh an Việt công tử!"
"Ngươi đến đây có chuyện gì?"
Việt Trạch theo bản năng nhìn xung quanh, sau đó kéo hắn đến một góc khuất "Có phải có tin tức gì hay không?"
"Nô mới phát hiện Lạc An An kia trên tay cầm một món đồ chạy đến Đường Hoa Cung, nhìn món đồ trên tay hắn nếu nô đoán không sai thì có lẽ là được hoàng thượng ban cho.
"
"Chỉ vậy thôi sao?"
Việt Trạch còn cho rằng Lâm Ô phát hiện ra chuyện gì, kết quả chỉ là chuyện cỏn con này? Hắn lập tức trở nên có chút ghét bỏ nhìn Lâm Ô trước mặt.
"Công tử, chẳng phải lúc trước người bảo ta quan sát mọi chuyện ở Đường Hoa Cung, chuyện gì cũng phải bẩm báo cặn kẽ cho người thì người sẽ thưởng cho ta hay sao? Chẳng lẽ công tử muốn quỵt?"
Sắc mặt Lâm Ô trở nên trầm xuống "Việt công tử, người là công tử cao quý xuất thân từ thị tộc, tuy bây giờ ta ở đây không có chổ dựa, nhưng lúc trước khi còn ở Bắc Thần, những chuyện trong hậu cung được ta bẩm báo dù cho là Quân Phi không được sủng ái thì cũng rất hào phóng.
Việt Trạch nghe những lời Lâm Ô nói xong sắc mặt trở nên xanh mét, bây giờ hắn vô cùng muốn gϊếŧ chết tên này, nhưng vì đại cục trước mắt đành phải nhịn xuống, lấy ra hai thỏi vàng đưa cho hắn "Lâm công công chớ có nói bậy, chúng ta còn phải hợp tác lâu dài, không nên làm ảnh hưởng hoà khí đôi bên"
Lâm Ô cầm lấy hai thỏi vàng Việt Trạch đưa, đem lên miệng cắn vài cái, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ tươi cười, hắn giả vờ đánh lên mặt mình mấy cái, sau đó vui sướng nói "Việt công tử, vừa rồi là ta ăn nói hàm hồ, ta cũng đã tự đánh chuộc lỗi với ngài rồi, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhất với kẻ tiểu nhân như ta"
"Việt công tử, chuyện nô vừa nói với ngài, ngài cũng đừng thấy nó vô dụng, bây giờ nô phải đi rồi, cáo từ.
"
Lâm Ô nói xong liền rời đi