Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Tai Dung Khanh đỏ lên, chàng buông chén thuốc rồi tìm khăn lau miệng.
Nhưng chàng tìm nửa ngày cũng không thấy.
Bỗng nhiên trước mắt chàng xuất hiện cánh tay ngọc.
Mặt Dung Khanh đỏ rực, chàng nhận lấy lắp bắp nói:
- Cảm ơn!
Lam Nhiễm đưa khăn cho Dung Khanh xong thì nhìn trời.
Nàng không nói gì liền đi ra sau bếp.
Nàng không biết trong đầu Dung Khanh nhét những gì.
Dung Khanh cầm khăn, trong đầu không ngừng cảm thán: "Thơm quá, thơm quá!"
Cho đến khi Dung Khanh tỉnh táo thì chàng phát hiện mình đã cầm khăn đặt dưới mũi ngửi rồi.
Cả người chàng đứng tại chỗ như bị sét đánh vậy.
Sắc mặt chuyển từ trắng sang hồng, chàng cầm xuống, oán hận nghĩ: "Người này thật là, lại còn học nam tử xông hương cho khăn nữa."
Trong đầu Dung Khanh đột nhiên nhớ tới ở hội thơ chàng có nghe được câu thoại của một thiên kim khuê nam và thư sinh: "Nương tử ơi, nô phải gả cho người khác.
Chiếc khăn này là do tự nô làm, những mong nương tử ngày ngày ở cùng.
Nô làm chiếc khăn này là muốn ở bên người nương tử để giải nỗi lòng tương tư." Dung Khanh nghĩ tới một nửa thì xấu hổ, chàng cảm thấy khăn trong tay nóng rực.
Trên mặt chàng nghiêm túc nhưng trong lòng lại là: "Người này đúng là hay thẹn thùng mà, rõ ràng là nhất kiến chung tình với ta lại muốn dùng khăn khiến ta để bụng.
Ta sẽ không dễ dàng mắc mưu vậy đâu."
Tuy mặt chàng không biểu hiện vẻ gì nhưng tay lại đem khăn nhét vào cổ tay áo.
Chuyện này thật đúng là oan uổng cho Lam Nhiễm.
Vừa nãy Lam Nhiễm nhớ tới quần áo Dung Khanh đều có vết máu nên không thể dùng được.
Nàng nhìn thấy Dung Khanh khó xử nên mới đưa khăn cho chàng lau miệng.
Còn về việc xông hương cho khăn, nàng quả là bị oan.
Từ nhỏ Lam Nhiễm gắn bó với thảo dược nên trên người nhiễm chút hương, vì vậy mà trên khăn hiển nhiên cũng có mùi.
Ở sau bếp, Lam Nhiễm lẳng lặng chọn đồ ăn nên không biết trong đầu Dung Khanh nghĩ lung tung những gì.
Dung Khanh nhìn dưới đất bừa bộn thảo dược.
Đến khi Lam Nhiễm bưng đồ ăn đã nấu xong lên thì nàng nhìn thấy Dung Khanh đang ngồi xổm trên mặt đất sửa soạn lại thảo dược.
Trên mặt chàng có chút mồ hồi hiển nhiên là đã làm hết sức.
Lam Nhiễm có chút tức giận, "Người này vết thương còn chưa lành.
Thân là người hành y thì không thể chịu được chuyện bệnh nhân không chú ý đến thân thể." Dung Khanh ngẩng đầu vừa vặn cùng Lam Nhiễm đối mắt.
Dung Khanh bị Lam Nhiễm nhìn thấy việc mình làm thì có chút xấu hổ.
Chàng vừa định đứng lên giải thích.
Bỗng nhiên chàng có chút chóng mặt.
Lam Nhiễm để đồ ăn xuống, giơ tay giữ chặt Dung Khanh.
Dung Khanh cảm nhận được một trận dược hương ập vào trước mặt, rất dễ ngửi.
Cho đến khi Dung Khanh phát hiện tình cảnh của mình, mặt chàng đỏ lên nói không nên lời.
Lam Nhiễm giơ tay xem mạch cho Dung Khanh, mạch vô lực suy yếu, cũng không đáng ngại gì.
Nàng nhẹ buông Dung Khanh, nói:
- Công tử hẳn là đói bụng rồi.
Dung Khanh đứng vững rồi, cả người vẫn còn lâng lâng.
Nghe thấy Lam Nhiễm nói, Dung Khanh mới nói:
- Ta chưa đói.
Cảm ơn cô nương lo lắng.
Nhưng bụng chàng liền phát ra một trận âm thanh.
Khóe môi Lam Nhiễm nhẹ cong, trong mắt hiện ra ý cười, "Thật sự là một đứa trẻ mà."
Lam Nhiễm không lên tiếng, bưng chén lên, lấy đũa gắp mì ưu nhã ăn.
Dung Khanh trộm nhìn Lam Nhiễm.
Chàng nhìn mặt Lam Nhiễm, nhìn cánh môi no đủ hơi mở lộ hàm răng trắng tinh.
Chàng chỉ cảm thấy cả người Lam Nhiễm như sáng lên.
Đột nhiên Dung Khanh vỗ vỗ mặt, sắc mặt ửng đỏ: "Sao ăn cơm thôi mà người này cũng đẹp như vậy chứ? Chẳng lẽ là muốn dùng đồ ăn để câu dẫn ta.
Dung Khanh, ngươi phải nhịn, nhịn."
Lam Nhiễm không biết trong đầu Dung Khanh nghĩ gì, nàng không ngăn được mà nhớ tới chuyện Dung Khanh trọng thương rơi xuống huyền nhai, chắc chắn là cảnh giác với mọi thứ xung quanh: "Nhưng tâm tư người này cũng không xấu, vừa rồi còn giúp mình sửa soạn lại thảo dược.
Tuy là có chút lộn xộn.."
Nghĩ đến đây, Lam Nhiễm lên tiếng:
- Công tử cứ yên tâm.
Đồ ăn đều là do ta tự mình làm, công tử cứ yên tâm mà ăn.
Tay Dung Khanh nắm quần áo, chàng ngơ ngác nhìn Lam Nhiễm lộ ra ý cười, mặt ửng đỏ, ngốc ngốc gật đầu.
Dung Khanh nhìn mì sợi trước mắt, mùi hương nhàn nhạt, hành thái nhỏ bám trên mì.
Dung Khanh cúi đầu không nhìn Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm cười khẽ.
Tim Dung Khanh đập nhanh, hận không thể vùi đầu vào trong chén.
Dung Khanh mới cắn một ngụm thì đã bị khóe miệng nhẹ cong của Lam Nhiễm làm cho kinh sợ.
Trong lòng, trong mắt chàng đều là Lam Nhiễm đang tràn đầy ý cười.
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh không cấm nhớ tới chính mình ở hiện đại cô nhi viện thời điểm sinh hoạt, không cấm chậm lại thanh âm, chính là năng ở, ăn chậm một chút.
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh không ngăn được mà nhớ tới lúc ở hiện đại bản thân trong cô nhi viện sinh hoạt, thanh âm chậm lại:
- Nóng đấy, ăn chậm một chút.
Trong đầu Dung Khanh hơi choáng, chàng nhìn Lam Nhiễm mà cứng nhắc gật gật đầu.
Lam Nhiễm yên lòng.
Hai người lẳng lặng tiếp tục ăn.
Trong tay Dung Khanh cầm đũa không ngừng run tới run lui, chàng nhìn Lam Nhiễm, trong nhất thời ngơ ngẩn, bên tai ửng đỏ, mặc niệm: "Thái Nữ tỷ tỷ quả nhiên là đúng, người đẹp làm gì cũng xem hay cả.
Ta có thể hiểu được, vì nàng rất thích ta.
Thích đến mức phải đích thân nấu canh thang cho ta.
Nếu nàng không thích ta thì sẽ không chăm sóc ta như vậy."
Nghĩ đến đây, trong lòng Dung Khanh căng lên như có thứ gì tràn ra.
Dung Khanh nhìn mu bàn tay ửng đỏ của Lam Nhiễm, chàng nhẹ nhàng buông chén đũa, ngượng ngùng nói:
- Tay của ngươi không sao chứ?
Lam Nhiễm đang suy nghĩ một ít phương thuốc.
Đột nhiên nàng bị Dung Khanh gọi trở về, phục hồi tinh thần.
Nàng nhìn mặt Dung Khanh có chút hồng hào không thể không nghĩ đến, "Là ngượng ngùng à.
Ban nãy mình bảo vệ hắn.
Người này tâm tính cũng rất tốt còn quan tâm đến vết thương của mình." Nàng ôn hòa nói:
- Không sao, chỉ hơi sưng đỏ thôi.
Hai người vừa dứt lời, bầu không khí liền có chút cứng đờ.
Dung Khanh nhanh chóng ngắm sườn mặt tú mỹ của Lam Nhiễm.
Chàng chỉ cảm thấy nó lại càng thêm đẹp, nhớ tới việc: "Người này luôn là có mình trong lòng, yêu sâu sắc.
Bàn tay trắng làm canh thang, ý nhỏ ôn nhu.
Ngẫm lại cũng đúng, bản thân mình là đệ nhất công tử ca của thượng kinh, ai lại không tâm sinh ái mộ cho được.
Không bao lâu nữa, người này cũng sẽ hướng mình tỏ rõ tâm ý thôi." Nghĩ như vậy, trong lòng chàng ấm áp như muốn tràn ra.
Lam Nhiễm ho nhẹ, đem chén đũa trên bàn dọn dẹp, âm thanh mát lạnh, ấm áp, dịu dàng rất dễ nghe:
- Vết thương trên người của ngươi chưa lành nên ta sẽ