Giọng nói ấy hiện ra ở phía sau lưng của Băng Nguyệt. Nhược Uyên quay lại nhìn thì thấy Thiên Quân giữ nụ cười ôn nhu nói.
- Hậu cung như vậy, đối với ta cũng rất ồn ào. Nhị vương phi muốn xử lý đám nam nữ nhân hậu cung của ta như thế nào ?
Nhược Uyên hừ lạnh.
- Đó là hậu cung của ngài. Ngài xử lý như thế nào, cũng không liên quan đến ta.
Thiên Quân cười khẽ, nhưng nụ cười chợt tắt đi. Đôi mắt xanh trở nên lạnh hơn.
- Vậy thì, đại tổng quản.
Đại tổng quản ở sau tiến lên cung kính.
- Có nô tài.
Thiên Quân ra lệnh.
- Đưa bọn chúng đi xử tử hết đi.
- Vâng, bệ hạ.
Nhược Uyên ngạc nhiên nhìn Thiên Quân. Đại tổng quản sai người lôi đám người kia đi mất, Thiên Quân nói tiếp.
- Vậy ngài có hài lòng vì cách làm của ta chứ.
Trong lòng Nhược Uyên khẽ run sợ trước ánh mắt người nam nhân này.
- Ngài.
Băng Nguyệt nãy giờ im lặng cũng nói.
- Nhị vương phi, ngài có vẻ mệt. Hãy về chỗ yến tiệc nghỉ ngơi. Ta sẽ quay lại ngay.
Nhược Uyên gật gật đầu. Rồi được 2 tỳ nữ dìu đi về chỗ tiệc, lúc này khung cảnh chỉ còn lại Băng Nguyệt và Thiên Quân. Cô nói.
- Nếu không phải vẻ ngoài của bệ hạ ôn nhu, ta sợ rằng mình còn nhìn lầm người khác.
Thiên Quân mỉn cười.
- Ta đến để muốn hỏi ý kiến của Băng Nguyệt tỷ về chuyện lúc trước.
Băng Nguyệt nói.
- Ta nhớ mình đã từ chối bệ hạ.
Thiên Quân nắm lấy cổ tay cô.
- Đây là một yêu cầu đối với tỷ chỉ có lợi chứ không hề hại. Cớ sao tỷ lại không đồng ý ta.
Băng Nguyệt cười nhẹ đáp.
- Bệ hạ, ta không quan tâm địa vị, cũng chẳng quan tâm danh phận. Thứ ta muốn là sự tự do, ta không quen bị ràng buộc đâu.
Thiên Quân đưa vẻ mặt lạnh nhìn cô.
- Tỷ muốn tự do, ta cho tỷ, chỉ cần tỷ ở cạnh ta. Tỷ muốn bao nhiêu, ta đều cho tỷ.
Băng Nguyệt đưa quạt đè tay của Thiên Quân ra khỏi tay mình, cô quay lưng nhìn cảnh sắc xung quanh.
- Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu.
Thiên Quân đứng ở đó, tay khẽ giơ lên định chạm vào cô. Nhưng không thể được, cô tưởng chừng đang ở gần cậu, khi cậu đưa tay lên lại chẳng thể chạm được tới cô. Thiên Quân đang chìm trong ưu tư, thì bị giọng nói của cô kéo lại thực tại.
- Ngài thật sự nghĩ việc chiếm Thiên Quốc là quan trọng nhất sao ? Không còn điều gì khác để bảo vệ sao ?
Thiên Quân đứng đó nhìn cô, Băng Nguyệt chỉ cười rồi quay lưng đi mất. Để lại Thiên Quân đứng ở đó, thơ