*Ngày Thứ 3 Tại Thuỷ Quốc*
Buổi sáng ở Vạn Hoa Các, Băng Nguyệt ngồi bên ghế hoa viên. Trang phục của cô.
Nhược Uyên và Lục Thanh xuất hiện ở hoa viên. Băng Nguyệt nói.
- Ta có nghe các ngươi dự định sẽ khởi hành về Thiên Quốc.
Nhược Uyên gật đầu.
- Ừm, tôi đã nghe tam đệ kể lại sự việc Thuỷ Quốc đang lén lút chế tạo thuốc độc khống chế người sống.
Lục Thanh nói tiếp.
- Ta và nàng ấy cần trở về để báo lại việc này với quốc cữu và thừa tướng. Nơi này dần trở nên không an toàn với chúng ta.
Nhược Uyên hướng ở cô ánh mắt lo lắng.
- Băng Nguyệt, cô cũng nên khởi hành rời khỏi nơi này.
Băng Nguyệt vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói.
- Đừng lo lắng cho ta, 2 ngươi nên khởi hành sớm. Nếu không sẽ không kịp.
Trang phục Nhược Uyên.
Lục Thanh nói.
- Vào tối đêm nay, ta sẽ xuất phát.
Trang phục của anh.
Băng Nguyệt gật gù, ánh mắt đá qua phía Mộ Dung Cẩm đang đứng ở phía sau 2 người.
- Tam vương gia ắt hẳn cũng nên đi về Thiên Quốc rồi.
Dung Cẩm cúi đầu nói.
- Ta hiểu rồi. Không cần tỷ nhắc đâu.
Băng Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ. Nhược Uyên và Lục Thanh thì dắt nhau đi dạo ở bên ngoài. Các thuộc hạ cũng đã lui mất, ở hoa viên chỉ còn mình cô và Dung Cẩm. Băng Nguyệt không quan tâm cậu có ở đó hay không, cô đưa mắt nhìn xa xăm. Bên dưới tán cây hoa tử đằng đó, nữ nhân mang vẻ đẹp yêu nghiệt, tĩnh lặng ngồi im đó, 1 mình, cô độc, cậu đứng ở đó nhìn cô. Nhưng rồi cậu cũng không kìm được mà hé miệng.
- Tại sao người mạnh như tỷ, lại an phận như vậy ? Rõ ràng tỷ có thể đứng đầu thiên hạ cơ mà.
Băng Nguyệt chống cằm nói.
- A, vì ta đã hứa sẽ giúp 1 người. Khi hoàn thành xong, ta sẽ rời đi.
Dung Cẩm nói.
- Tỷ định đi đâu, nơi này hk còn gì để tỷ lưu luyến nữa sao.
Băng Nguyệt đưa mắt tím nhìn cậu, nhưng cô lại không mỉm cười.
- Tam vương gia, thay vì hỏi ta nhiều như vậy. Hãy chú tâm về lo việc bảo vệ con dân Thiên Quốc đi.
Cậu nắm chặt tay, nói tiếp.
- Ta một lòng muốn dùng sức mình để bảo hộ tỷ cả đời vô tư, vô lo. Không cầu mong sẽ có được trái tim của tỷ, ta chỉ mong tỷ cứ như thế ở đó, nhìn ta mỉm cười mà thôi.
Băng Nguyệt đứng dậy, cô lấy ra 1 miếng ngọc bội đi đến hướng trước cậu.
- Đây, hãy giữ lấy nó. Nó sẽ phù hộ ngài trở về bình an. Ta thật sự xem ngài như đệ đệ ta.
Cậu nhìn xuống ngọc bội, mỉm cười nhạt cầm lấy, rồi xoay người đi mất. Từ sau thân cây, 1 thân ảnh đi ra mỉm cười mỉa mai.
- Ngươi thật lạnh lùng với thằng nhóc quá đấy.
Cô hừ lạnh nói.
- Ngươi tự biến mất mấy tháng nay, giờ đột nhiên