"Khụ khụ, như vậy nè, thật sự là trong lòng chị có chút chuyện, nhưng mà là chuyện của người bạn thân. Cô ấy và người yêu rất yêu nhau, cả hai cùng nhau trải qua thiên nan vạn hiểm, rất khó khăn mới cùng một chỗ, chắc chắn là tình cảm của họ rất sâu nặng, hơn nữa cha mẹ hai bên cũng đồng ý cho họ qua lại, khổ nỗi, haizzz, là.. là nhà gái, đúng rồi, là nhà nhà gái muốn đám cưới. Nhà trai hơi.. hơi chần chừ." Bản thân nói những lời này cũng không được trôi chảy, càng nói càng cảm giác bản thân phụ lòng Phương Y Ái, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, sờ sờ mặt.
"A! Bọn họ còn chưa kết hôn hả?"
"... chuyện này rất lạ sao?"
"Đương nhiên, chị nói tình cảm hai người đó rất sâu nặng, đường tình duyên cũng gian nan, nhưng bọn họ vẫn không buông tay, chuyện này rất rõ ràng là bọn họ đều rất yêu thương nhau, hơn nữa gia đình hai bên cũng đã gặp qua, chắc chắn phải kết hôn ! Tên đàn ông này thật là một kẻ không ra gì!" Đồng Nguyên Nguyên cũng vì tức giận thay cho nhân vật nữ chính, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy giận dữ, làm cho Lâm Tử Quỳ cảm thấy bản thân khốn nạn không ít.
"Ặc, em cũng, cũng không nên dìm hàng cô ấy như vậy a, dù sao trong lòng người ta cũng rất yêu cô gái kia mà, rất nguyện ý cùng cô gái kia ăn đời ở kiếp mà. Chỉ là cô ấy nghĩ hôn nhân chỉ là hình thức, chỉ cần có tình yêu thì kết hôn để làm gì."
"Thôi đi, " Đồng Nguyên Nguyên vội vàng phủ định lời nói của Lâm Tử Quỳ , "Hôn nhân không đơn giản chỉ là hình thức, mà là lời hứa hẹn của hai bên, là trách nhiệm. Nếu không thì tại sao cả thế giới đều phải có hôn nhân chứ? Tại sao mọi người trên thế giới đều biết rõ hôn nhân chỉ là hình thức, nhưng đều lựa chọn bước vào ngưỡng cửa hôn nhân? Bây giờ nhà gái yêu cầu kết hôn, không có gì quá đáng hết, không biết trong đầu tên kia chứa cái gì a? Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, thật là tội nghiệp cho người con gái kia yêu hắn nhiều năm như vậy, vì hắn nỗ lực nhiều như vậy."
Cô Đồng Nguyên Nguyên có thể mắng chửi ít khó nghe một chút không a!
"Nhưng mà, rất nhiều người kết hôn rồi cuối cùng cũng chọn ly hôn đó?"
"Đó là số ít, còn đại đa số thì nương tựa lẫn nhau vượt qua khó khăn gian khổ cả đời, mặc dù có rất nhiều tranh cãi ầm ĩ nhưng cuối cùng vẫn bên nhau trọn đời. Cho dù lúc trước họ kết hôn là vì yêu nhau, nhưng sau này vì rất nhiều ly do mà ly hôn, mà chia tay, ít nhất vào lúc đó, hôn nhân cũng có thể chứng minh bọn họ đã từng yêu nhau, hơn nữa ly hôn cũng không thể chứng minh bọn họ không thương nhau."
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói một cách từ tốn, một thân tài hoa như nhà văn Lâm đến cuối cùng cũng cứng họng không nói nên lời, không tìm ra khe hỡ để chen vào. Có thể bản thân thật sự sai lầm rồi, lý do mỏng manh không vững mới có thể bị cô nhóc kia nói đến mồ hồi đầy đầu, lặng lẽ nuốt xuống nước bọt, Đồng Nguyên Nguyên nhìn khờ khạo vậy mà đêm nay lại khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa. Một cô nhóc mà còn hiểu đạo lý như vậy, tại sao bạn thân mình lại không nghĩ ra chứ?
"..."
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
"Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc..."
"Không thể nào, lẽ nào Y Ái đi làm rồi, vợ chồng cãi nhau phải sớm giải quyết chứ, sắp đến trưa rồi, điện thoại cũng không thèm gọi, tốt xấu gì em cũng gửi rất nhiều tin nhắn cho chị a."
Sau khi Lâm Tử Quỳ đưa Đồng Nguyên Nguyên về nhà, mang theo tâm lý cầu mong may mắn đến trước cửa nhà mình gõ gõ, quả nhiên không ai để ý, haizz, quần áo cũng chưa đổi, cơm cũng chưa ăn, giờ phải đi đâu ngủ a?
"Cốc cốc cốc..." Không ngừng cố gắng, không ngừng kiên trì . Thế nhưng kết quả không có gì thay đổi.
Trực tiếp đi đến công ty tìm cô ấy là được rồi, thái độ thành khẩn nhận sai một chút, chuyện gì cũng có thể thương lương mà, tin chắc Y Ái sẽ không tuyệt tình với mình như vậy , không hổ danh là một nhà văn, tự mình thuyết phục bản thân, đồng thời vô cùng tin tưởng suy nghĩ của chính mình, không chút nghi ngờ. Nghĩ sao làm vậy, nhanh chóng chạy tới bãi đỗ xe, hướng chiếc xe yêu thích đến tập đoàn Phương Thúc mà chạy, thật ra mà nói, suốt đêm qua hàn huyên với Đồng Nguyên Nguyên, ý nghĩ "chết cũng không kết hôn" cũng bắt đầu dao đông. Vì người yêu hi sinh một chút thì cũng không có to tát gì mà!
Dừng xe trước tập đoàn Phương Thức, cố gắng trấn tỉnh tâm tình thấp thỏm, kích động, điên cuồng muốn chạy vào thang máy.
"Cô Lâm, xin hỏi cô cần gì không?"
Không sai, gần đây số lượng nhân viên tiếp tân xuất hiện chặn đường Lâm Tử Quỳ đặc biệt nhiều, tất cả bọn họ toàn đưa tin xấu .Cô tiếp