Vẫn chưa nói xong, nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt, "Tôi cực khổ cất giấu bí mật này tròn 20 năm, vì sợ con biết, mấy năm nay khi hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau, anh đang ở đâu, khi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm anh ở nơi nào, để rồi bây giờ, Quỳ Quỳ trưởng thành, có tương lai, Kỷ gia nhà anh chỉ nói một tiếng phải biết tổ biết tông là muốn đem con đi, những chuyện này như vậy là coi như xong sao?"
Kỷ Quốc Khang càng nghe càng không dễ chịu, nước mắt cũng theo những lời nghẹn ngào của mẹ Lâm mà lăn trên gương mặt nhuốm màu thời gian, tích tụ trong lòng, bản thân vô cùng xấu hổ, làm cho hắn tuy ngẩng đầu nhưng không còn mặt mũi nào hết.
Sau khi nói hết những oái giận trong lòng, mẹ Lâm gạt nước mắt, cầm lấy túi xách đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
"Đừng, đừng, Ngữ Lâm, em không thể đi, " Kỷ Quốc Khang nhanh hơn mẹ Lâm một bước, đứng trước cửa chắn ngang, lời nói tha thiết "Van xin em, hãy cho anh gặp con, rất nhiều năm, anh đã không dạy, không nuôi con, thậm chí cũng không có mua đồ chơi cho con, nhưng em biết tối qua anh vui đến thế nào không? Anh thấy con trên TV, xinh đẹp như vậy, khỏe mạnh như vậy, dáng người cao như người mẫu. Đôi chân mày giống anh như đút, cái mũi cao cao, đôi môi rất mỏng, mặt trái xoan, cả người xinh đẹp như vậy, nhìn thật mê người, quả thật giống y chang anh lúc còn trẻ, kiêu ngạo lại tự tin, không ai sánh nổi. Hoàn toàn là bản sao của anh a."
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết, anh đảm bảo sẽ không cho con biết anh là ai, em giới thiệu anh là người bạn đã lâu không gặp của em, anh chào hỏi con, nói chuyện với con, đã nhiều năm như vậy, anh chẳng bao giờ được nói chuyện nhiều với con. " Kỷ Quốc Khang vẻ mặt đầy ước mơ, tâm trạng kích động làm cho đôi môi cũng bắt đầu run run, "anh sẽ nói với con, 'Chào con, chú biết con, hôm qua có xem con lĩnh giải, có xem sách của con, có xem phim điện ảnh, phim truyền hình của con, chú là bạn của mẹ con, là người hâm mộ', sau đó, sau đó anh sẽ tự nói thêm một câu trong lòng, chú còn là cha của con, là người cha chẳng quan tâm gì con trong suốt 20 năm qua.."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Mẹ Lâm không ngừng lắc đầu, để mặc nước mắt bị không khí vô tình làm tan biến, "Tôi sẽ cho anh gặp con, nhưng chỉ được liếc mắt thôi, nhưng anh phải đảm bảo không từ mà biệt, liếc nhìn con một cái là đi ngay." Cuối cùng cũng bị đánh bại bởi người đàn ông mà bà đã yêu và hận hơn 20 năm, trong trí nhớ của bà, cho dù gặp trắc trở, đau khổ cũng chưa bao giờ thấy ông ấy khóc. Chỉ hôm nay mà thôi, muốn con mình gặp cha đẻ một lần, là cha mẹ ai mà không thương yêu con mình.
"Được, được, anh chấp nhận, cám ơn em, cám ơn em, Ngữ Lâm." Bản thân không thể tin rằng đã nghe những lời đó, Kỷ Quốc Khang hưng phấn nắm lấy tay mẹ Lâm, liên tục gật đầu nói cám ơn, cười thỏa mãn như đứa trẻ 3 tuổi.
Kỷ Quốc Khang đi theo mẹ Lâm vào thang máy xuống lầu một, dọc đường đi đáp ứng những lời dặn dò của mẹ Lâm.
Để lòng mẹ Lâm được thoải mái, thư thả, đảm bảo sẽ ăn nói thật thận trọng, sẽ không để Lâm Tử Quỳ nhìn ra kẽ hở.
"Alô, cô chủ, dạ. Dạ, bây giờ tôi đang quan sát cô ấy đây!"
"Vậy cô ấy đang làm cái gì?"
Ở sảnh lớn nhà hàng Thiên Dũ. Lâm Tử Quỳ ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa ở sảnh lớn, nhìn chăm chú vào quyển tạp chí kỳ mới nhất, dòng tiêu đề "Lâm Tử Quỳ say mê 'Ái' " cỡ lớn xuất hiện bắt mắt trên trang bìa, là hình ảnh "nụ hôn hot" tối qua của hai người.
Tấm tắc, quả thật không tệ, hiệu quả ảnh chụp rất tốt, không phải là do kỹ thuật của nhiếp