"Tiểu... Tiểu Ái... , phù phù." Cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, để điều hòa lại nhịp thở.
Không dám chậm trễ một giây, Lâm Tử Quỳ vừa xuống xe liền lao thẳng đến bên cạnh nữ vương bệ hạ, một phút một giây cũng không dám dừng lại. Ánh mắt lạnh lùng tức giận liếc nhìn Lâm Tử Quỳ, vẻ mặt xinh đẹp tối sầm lại và hỏi: "Gấp gáp làm gì a? Máy bay cũng đã bay từ lâu rồi, không cần phải vội vội vàng vàng như vậy."
"Ha ha ha. . ." Cười gượng hai tiếng, cử chỉ lời nói của Phương Y Ái kỳ lạ, trong lòng Lâm Tử Quỳ mặc cảm tội lỗi càng nặng, tiến lên ngồi xuống bên cạnh nữ vương, thoải mái gác tay lên vai, cười làm lành nói, "Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, em muốn trách phạt tôi sao cũng được, chịu không?"
Đánh mạnh lên móng vuốt của kẻ phá hoại đang đặt lên vai mình, Phương Y Ái gia tăng khoảng cách với Lâm Tử Quỳ, di chuyển sang vị trí bên cạnh, biểu lộ sự bất bình trong lòng: "Đừng có ở đây giả mù sa mưa , trong lòng Quỳ vốn không quan tâm chuyện ngày hôm nay, và cũng chẳng thèm để ý đến em."
"Không thể nào, em nghĩ đi đâu vậy, nếu tôi không thèm để ý đến em, tôi đã không tặng em chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy. Còn theo em ra nước ngoài kết hôn nữa chứ?"
"Kết hôn! Quỳ còn nhớ được hôm nay là ngày vui của Quỳ hả?" Vịn được cái cớ, quay đầu trừng mắt liếc nhìn người nào đó.
"Phải phải phải, bà cô của tôi ơi, tổng giám đốc đại tài ơi, em không nên vì tôi không hiểu chuyện mà ôm nỗi bực bội được không?" Trong sân bay có rất nhiều người, Lâm Tử Quỳ cũng không dám có hành động quá thân mật với Phương Y Ái, chỉ là dính sát như keo, xích lại ngồi gần sát nữ vương, "Tôi đảm bảo hôm nay sẽ không bao giờ để xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào hết, đảm bảo hai chúng ta có thể kết hôn thuận lợi. Có được không?"
"..."
"Mấy ngày nay chúng ta đều buông các công việc trong tay, không phải em muốn đi Pháp hưởng tuần trăng mật sao? Tôi sẽ ngoan ngoãn theo em, tuyệt đối không sáng tác, viết lách bất cứ cái gì, được không?"
"..."
"Tiểu Ái, Y Ái... , nữ vương đại nhân, bà chủ giàu có, van xin em bớt giận đi mà, chuyến bay sau mình đặt rồi chưa?"
"Gặp phải người như Quỳ còn có thể không đặt rồi sao?" Nói xong, lấy túi xách trong tay nhét vào trong lòng Lâm Tử Quỳ, "Cầm lấy !"
"Hắc hắc, ừ! Chúng ta cùng nhau ở đây chờ ha!" Nói xong, bất chấp sự giãy dụa của Phương Y Ái, vẫn vững vàng nắm chặt hai tay.
Có người phụ nữ nào không thích nghe những lời dỗ dành của người mình yêu chứ, tuy vẻ mặt Phương Y Ái vẫn vô cảm, nhưng cơn tức giận trong lòng đã giảm đi 7,8 phần, dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt, cô cũng rất vui, cũng không muốn tranh cãi gay gắt với Lâm Tử Quỳ.
Ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ mệt mỏi phong trần của Lâm Tử Quỳ, trên người vẫn là bộ đồ ngày hôm qua, nhưng lại có thêm nhiều nếp nhăn, mấu chốt là mái tóc, tán loạn như tổ chim. Nhìn thoáng thôi cũng đủ biết Lâm Tử Quy hoảng loạn như thế nào. Ngẫm nghĩ, vừa bực mình nhưng cũng vừa buồn cười, cả thế giới này không thể nào tìm ra người thứ hai như Lâm Tử Quỳ, đến trễ lễ kết hôn không nói, còn có quần áo không chỉnh tề, tóc tai lung tung.
Thở dài một hơi, cuối cùng là cô muốn lấy chồng, hay là muốn nuôi cục cưng a?
"Đi sửa sang lại tóc tai một chút đi, lấy một bộ quần áo trong hành lý ra thay đi, nhìn Quỳ như vậy, giống như mới chạy trối chết thoát ra khỏi nơi thiên tai địch họa ."
Phương Y Ái giọng nói mềm mại ra lệnh, khiến cho Lâm Tử Quỳ thoải mái, tuy rằng trong lời nói có vài phần ghét bỏ, nhưng xem ra nữ vương đại nhân đã nguôi giận rất nhiều, vội vã gật đầu, từ trong hành lấy ra vài món đồ, cầm theo vào nhà vệ sinh để thay.
Sau khi thay đồ xong, áo sơ mi màu hồng, chiếc áo khoác có nón màu đen, kết hợp với chiếc quần lửng 9 phân, phía dưới là giầy thể thao màu trắng, cả người trông trẻ ra nhưng cũng không mất đi vẻ chín chắn.
Đi đến trước bồn nước trong nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa sạch mặt, lúc này có thời gian rảnh, mớ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lên trái tim bé bỏng, đi kết hôn trễ, tốn nhiều công sức lấy lòng người đẹp, tất cả đều vượt qua rồi sao? Nghìn vạn lần đừng có xảy ra chuyện khác ngoài ý muốn nữa nha, trái tim yếu đuối mong may và cơ thể suy yếu của cô không thể chịu đựng kích động nữa đâu. Thật sự mà nói, Lâm Tử Quỳ là điển hình của "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" ! ! !
Bởi vì nhà vệ sinh đối diện