Trên máy bay, Lâm Tử Quỳ vẫn khó chịu,ngồi ngọ nguậy trên ghế, đối với các câu hỏi của Phương Y Ái chỉ thỉnh thoảng ứng phó vài câu. Cách cư xử vô tình này làm cho Phương Y Ái không biết nói làm sao, hiểu rõ vì sao trạng thái lại không tốt như vậy, không dỗ dành là không được rồi.
Nghiêng thân mình qua, tựa đầu lên vai nhà văn Lâm, đưa môi tiến đến bên tai, khẽ nói: "Ghen cũng lâu quá nha?"
Đột nhiên bị truyền đến cảm giác tê dại làm cho cô run cả người, lại nghe thấy vẻ đắc ý của nữ vương bệ hạ, cơn giận càng bùng phát: "Tôi đã nói rồi không có tức giận gì hết, bớt đắc ý đi"
Cực thích tính tình trẻ con mà còn cố tỏ vẻ kiên cường của Lâm Tử Quỳ, ghen mà nhìn dễ thương đến như vậy: "Có phải đang nghĩ rất có nguy cơ đúng không? Yên tâm đi, em sẽ không không có muốn Quỳ."
"Phương Y Ái!"
Lông tóc dựng đứng lên, giọng nó trầm thấp cho thấy Lâm Tử Quỳ không vui cỡ nào, Phương Y Ái biết rõ cô khó chịu mà còn cố ý chọc cho cô nổi giận, vai cũng không thèm đưa lại gần cho cô ấy tựa, nổi giận dỗi đẩy đầu nữ vương ra, tận lực quay sang hướng khác, còn bảo trì khoảng cách với người con gái chọc mình nổi giận này, không một chút chu đáo
"Hahaha... cục cưng nhà em bị chọc giận rồi kia! Phải làm sao bây giờ a?"
"..."
"Cái dáng tức giận cũng dễ thương quá à! Ngoan nè, đến đây để em cười nhạo một chút!"
"..."
"Gương mặt nhỏ nhắn tức giận đáng yêu quá à! Muahzz Muahzzz !"
Rõ ràng Phương nữ vương hoàn toàn không sợ chọc giận Lâm Tử Quỳ, hôm nay tuy kết hôn bị trễ, nhưng hiếm khi có cơ hôi trêu chọc cô, làm sao dễ dàng bỏ qua chứ? Sờ sờ tóc còn xoa xoa gương mặt, đùa giỡn rất là hài lòng, nhưng kết quả của việc trêu chọc là nhà văn Lâm rất có khí khái, suốt hơn 3 tiếng đồng hồ cũng không thèm nói chuyện với nữ vương, mãi cho đến khi vào khách sạn.
Vừa vào phòng, sau khi cất xong hành lý, Lâm Tử Quỳ lập tức đi vào phòng vệ sinh.
Lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh, thì cảnh tượng chảy máu mũi hiện ra - Phương Y Ái trút bỏ áo khoác, trên người chỉ còn chiếc áo hai dây, bên dưới là đôi tất lưới màu đen, muốn sexy cỡ nào là có sexy cỡ ấy. Thân thể hướng về phía cô, hai chân hơi cong lên, một tay đỡ đầu, đôi mắt nhấp nháy long lanh gợi tình, và hơn tất cả là âm thanh mị hoặc cất lên không gì chống đỡ nổi: "chồng yêuuuuu~ "
Trời ơi, toàn thân Lâm Tử Quỳ đều mềm nhũng, trường âm nũng nịu, mềm mại đến độ như sóng gợn mặt hồ. Làm bộ trấn định ho khan hai tiếng, nữ vương bệ hạ biến thành tiểu yêu tinh, thật sự không có người phụ nữ nào có thể sánh bằng, trái tim bé nhỏ căn bản không nghe lời, kiên trì không được, định lực căn bản cũng không giữ nổi được nữa.
"Trong phòng ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành, em ngủ một chút đi."
Nhắm mắt cũng biết muốn dùng mỹ nhân kế làm tôi nguôi giận, không có cửa đâu, còn sớm quá mà, nỗ lực nhắc nhở bản thân, nghìn vạn lần không thể bị mê hoặc, hiên ngang quay đầu, nhắm phòng ngoài mà đi.
Nhìn bóng lưng kiên cường kia, Phương Y Ái lập tức đứng dậy, kéo tay Lâm Tử Quỳ, chỉ chốc lát là đẩy ngã trên giường, lo sợ có người bỏ chạy, vội vàng một chân đè lên đùi nhà văn Lâm, cúi xuống hôn lên mặt nhà văn Lâm liên tục, nhẹ nhàng dịu dàng , tư thế quá gợi cảm, hình ảnh khiêu gợi đến mức không dám xem.
"Chồng ơiiii ~ chồng à ~ chồng ơii ~ sao nhắm tịt hai mắt vậy nè, cũng không thèm nhìn người ta một cái nha ~ "
Đây là tình huống hiếm có nha, nữ vương vừa nhõng nhẽo vừa nổi loạn, hai mắt vẫn nhắm chặt, lạnh lùng nói rằng: "Tôi muốn đi ngủ !"
Nói lầm bầm, ngủ hả?Quỳ tưởng Quỳ là Liễu Hạ Huệ sao, người đẹp ở trong lòng, xinh đẹp mê hoặc lòng người, còn giả bộ nghiêm chỉnh sao? Nhưng với một người khôn khéo như Phương Y Ái, thì chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, tiếp tục dụ dỗ: "Ngày hôm nay em mặc đồ lót mới nè, nhìn rất đẹp nha, kiểu dáng rất đặc biệt nha, chồng không muốn nhìn thử một chút sao???
Oành oành! Tuyến phòng thủ yếu ớt trong lòng của nhà văn Lâm lại một lần nữa bị đánh sập, nhanh chóng mở hai con mắt ti hí mê đắm ra. Canh chuẩn không cần chỉnh ngay lúc cặp ngực của Phương Y Ái tì lên cằm, tiếp tục nhìn xuống --- nữ vương bệ hạ không nói xạo nha, thực sự rất gợi cảm nha. Góc độ nào cũng được tôn lên, nhìn thấy hết nha, cực hạn, hoàn mỹ, trắng nõn. Đầu óc nóng lên, bàn tay dê xồm theo tiềm thức phủ lên.
Đối với chuyện này, nữ vương bệ hại sao lại thất bại cho được? Ở trên giường, người nào phải nhận được tốt nhất hiệu quả.
" umm. . . Y Ái. . . đợi một chút..."
Phương Y Ái vẫn đang tập trung hôn say đắm, hết lần này tới lần khác bị Lâm Tử Quỳ vô tình đẩy ra, kéo lại khoảng cách giữa người ở trên thân và người ở dưới thân, có chút ai oán hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em nói thử xem sao tự nhiên Liêu Vân Thụ vô duyên vô cớ về đây, không phải lúc trước lập lời thề son sắt phải rời xa chốn đau thương này sao?"
Tư thế gợi tình như vậy và bầu không khí lãng mạn như vậy lại gặp phải một tên ngốc không hiểu phong tình, Phương Y Ái bất mãn nhéo mạnh mũi của Lâm Tử Quỳ, giọng điệu nghiêm phạt: "tập trung làm chính sự đi nha?? Đang êm đẹp nhắc tới hắn làm gì hả? !"
Nghĩ đến lúc ban đầu, từ nhỏ Liên Vân Thụ đã thầm thương trộm nhớ Phương Y Ái, mãi cho đến khi cảm thấy tình cảm Phương Y Ái dành cho Lâm Tử Quỳ không giống như đối với hắn, mới lớn gan bắt đầu tấn công, theo đuổi mãnh liệt, đáng tiếc là chậm một bước. Đau lòng gần chết mới quyết định từ biệt Phương Y Ái và Phương gia, bỏ ra nước ngoài sống và làm việc. Chuyện cũ nói đơn giản vậy thôi, nhưng quá trình thật sự thì vô cùng tàn khốc, dĩ nhiên trong sự tàn khốc đó cũng có cả Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ, từ góc độ môn đăng hộ đối mà nói, không thể nghi ngờ Liên Vân Thụ là lựa chọn thích hợp nhất với Phương