Lời editor:
Chương 48: Ngoại truyện (2)
Nội dung không tiếp tục với mạch truyện hiện tại, nên B sẽ post sau.
--------------------------------------
Cuối cùng Phương Y Ái cũng được như ý nguyện, chân chính trở thành thai phụ. Hôm nay, cô ấy đã mang thai được một tháng. Trừ những người thân trong gia đình biết ra, những người bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra nữ vương bệ hạ đang mang thai.
Cảm giác mang thai thì Lâm Tử Quỳ chưa trải qua, nhưng mùi vị hầu hạ phụ nữ đang mai thại thì cô sẽ khắc ghi cả đời. Mọi người lo lắng Lâm Tử Quỳ ăn không ngon ngủ không yên, lại càng lo lắng cô chăm sóc Phương Y Ái không được tốt. Cho nên trong giai đoạn mang thai này, Phương tổng sẽ ở lại nhà mẹ đẻ để ba Phương và mẹ Phương tận tình chăm sóc. Mẹ Lâm cũng thường xuyên ghé thăm, mỗi lần đều mang theo canh gà, các thứ tẩm bổ, vân vân và mây mây. Tuy Phương gia thứ gì cũng không thiếu, nhưng tâm ý người làm bà vẫn muốn làm chút gì cho con dâu và cháu mình. Cũng biết mẹ Lâm dụng tâm lương khổ, mỗi lần Phương Y Ái đều ăn sạch chén canh bà mang qua.
"Tử Quỳyyyyy."
Phương Y Ái ảo não kêu nhà văn Lâm đang chăm chú nhìn qua nhìn lại quần áo trong tủ.
"Sao vậy, cưng?"
Đưa lưng về phía vợ, Lâm Tử Quỳ không có để tâm đến ngôn ngữ nhõng nhẽo của Phương nữ vương, tùy ý trả lời.
"Tăng cân nữa rồi !" Không người phụ nữ nào cũng có thể chấp nhận cân nặng của mình tăng thẳng tắp một đường, nên với một người rất chú ý ngoại hình và mê chưng diện như Phương Y Ái càng không ngoại lệ. Cô rất phiền lòng, từ khi có thai, cô ăn càng ngày càng nhiều. Chuyện như vậy, cô phải làm sao bây giờ.
Lâm Tử Quỳ lặng lẽ xoay người, liếc nhìn nữ vương đang bày trò nhõng nhẽo trên giường, không khỏi lắc đầu, khóe miệng cong cong, phụ nữ mang thai nào cũng như con nít vậy sao? Nhìn vẻ mặt mất hứng của người đẹp đang vuốt vuốt bụng mình, dáng vẻ chán nản không biết là do đang mang thai hay là do bị thừa mỡ.
Đâu chỉ có việc ăn uống bị thay đổi, ngay cả tính tình của nữ vương bệ hạ cũng ngày càng kỳ lạ. Sau khi làm xong mọi việc, kéo cánh cửa tủ lấy ra bộ quần áo mặc ở nhà và thay dép, Lâm Tử Quỳ đi đến bên cạnh người đẹp, quyết định vẫn nên an ủi một chút: "Không sao đâu, phần tăng là cân nặng của con, đâu phải của em đâu a."
"Đâu phải, cái bụng còn chưa ra hình ra dáng, cho dù là cân nặng của đứa thì cùng lắm chỉ là một chút mỡ." Nhanh chóng và dứt khoát phản bác ý kiến của Lâm Tử Quỳ, thấy khóe miệng của Lâm Tử Quỳ co giật không tự nhiên, để xem nhà văn Lâm còn gì để nói không?
"À... như thế này..thông thường phụ nữ mang thai sẽ ăn nhiều hơn bình thường, nếu để đứa bé đói thì không tốt chút nào, đúng không? Em chỉ mập lên trong lúc này cũng không phải mập cả đời."
"Nhưng.. em không muốn mập.."
"Mang thai nhất định phải mập!" Cô thật sự là muốn quỳ lạy logic của Phương Y Ái, cô ấy nói không mập là sẽ không mập sao. Lúc ban đầu, khi ép cưới cũng không thèm quan tâm hình tượng, biết rõ mang thai sẽ mập mà cũng đâu phản bác gì. Bây giờ, mọi thứ cũng đã diễn ra, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa đâu.
Lâm Tử Quỳ nâng tông giọng lên vài nốt, như đang uy phong lẫm liệt chiêu cáo thiên hạ, dập tắt ngọn lửa hi vọng mới nhen nhóm trong lòng nữ vương bệ hạ, trong lòng nhất thời oán giận, người này có hiểu cái gì là không thoải mái không a?
Đẩy bàn tay đang đặt bên hông mình của Lâm Tử Quỳ, nhanh chóng ngã ra giường, trùm chăn ngủ.
Đối với hiện tượng này, nhà văn Lâm đã sớm lãnh ngộ. Bởi vì, tất cả mọi người đều hiểu tính khí thất thường trong truyền thuyết của phụ nữ mang thai, lúc nóng lúc lạnh, chuyện lớn xé nhỏ, chuyện nhỏ xé vụn. Chẳng hạn, có một số chuyện bình thường không là gì, thì nay được nữ vương bệ hạ soi mói từng li từng tí. Như sáng sớm hôm qua, Lâm Tử Quỳ quên hôn khi cô vừa thức dậy. Hoặc như sáng nay, Lâm Tử Quỳ hôn cô một cái, hôn cái bụng một cái. Vì vậy mà Phương Y Ái quang minh chính đại nói người mà Lâm Tử Quỳ yêu nhất không phải là cô ấy, bắt đầu nổi cơn ghen với chính đứa con của hai người. Rồi nổi cơn thịnh nộ khi buổi chiều Phương Y Ái muốn ăn bánh kem bơ bắt Lâm Tử Quỳ đi mua về, mà nhà văn Lâm sống chết không đi, nhưng khi nữ vương nói là con muốn ăn thì lập tức chạy như điên đi mua về.
Với tính cách thanh lịch, nhã nhặn, cô ấy cùng lắm chỉ phát giận, hờn dỗi trước mặt Lâm Tử Quỳ, tuyệt đối không có mấy màn la hét, gào thét như những phụ nữ khác.
Có trời mới biết, sáng hôm qua do vội vàng chạy vào nhà vệ sinh mà Lâm Tử Quỳ không thực hiện thủ tục mỗi ngày là hôn nữ vương bệ hạ và bụng của cô ấy. Vì vậy mà để lấy lòng người đẹp, Lâm Tử Quỳ phải vội vã mua bánh kem bơ để dỗ dành.
"Tiểu Ái, cưng ơi, cưng à" Lâm Tử Quỳ cũng rất yêu thương Phương Y Ái . Dù sao cô ấy cũng đồng ý vì cô mà khổ cực mang thai. Thật lòng mà nói, từ khi mang thai, Phương Y Ái nôn ói càng ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần nhìn Phương Y Ái vất vả, đau đớn như vậy, Lâm Tử Quỳ vô cùng khó chịu. Cô ấy không có bất kỳ lời than phiền khó chịu nào, mà thay vào đó là không ngừng an ủi cô. Cô ấy chỉ thích càm ràm về cân nặng chẳng qua là vì lo lắng về ngoại hình của mình mà thôi. Một người hiền thê lương mẫu như vậy là thuộc dạng hiếm có khó tìm.
Bước lên đi ra sau lưng Phương Y Ái,