"Tiểu Ái, tôi ra ngoài bàn công việc "
"Không được... Đêm qua, Quỳ hứa hôm nay đi với em và con mà. "
Phải thừa nhận bản lĩnh nhõng nhẽo của nữ vương bệ hạ đã đạt đến trình độ thượng thừa, chỉ đơn giản vài từ này thôi đủ làm cho nhà văn Lâm mềm nhũng cả người.
Nhà văn Lâm cảm thấy rất có lỗi khi không thực hiện được lời hứa của mình. Nhưng do vừa rồi Đồng Viên Viên gọi cho cô nói sổ sách ở quán bar có vấn đề. Chuyên môn chính của cô là viết văn, nghề tay trái là mở quán bar và nhà hàng. Bình thường, cô giao toàn quyền phụ trách cho đội ngũ quản lý. Vì vậy mà cô cũng ít quan tâm đến những chuyện liên quan của quán. Tuy nhiên, lần này là sổ sách có vấn đề, thân là chủ quán, cô phải đích thân đi xem xét. Nhẹ nhàng hôn lên trán Phương Y Ái bày tỏ cảm giác hối lỗi sâu sắc: " Xin lỗi cưng, trước hết em ở nhà xem TV, nhưng phải ngồi xa một chút, mấy thứ điện tử này có tính phóng xạ, điện thoại di động và máy tính cũng đừng rớ vào. Phóng xạ từ những thiết bị này đối với em và con đều không tốt, biết chưa? Cảm thấy khó chịu ở đâu thì nói với mẹ hoặc dì giúp việc, không nên một mình ra ngoài đi lung tung. Còn nữa nha, nếu nhớ tôi thì cứ gọi điện thoai nha. "
"Biết rồi, mỗi ngày Quỳ đều nói đi nói lại hơn chục lần, làm sao mà không biết được? Hơn nữa, em không thèm nhớ đến Quỳ. "
Tùy ngoài miệng nói với vẻ không vui, nhưng Phương Y Ái trong lòng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Cô làm sao mà không cảm giác được sự thay đổi của Lâm Tử Quỳ kể từ khi sống chung với cô. Trước đây, Lâm Tử Quỳ luôn ngoài nóng trong lạnh. Đối với người ngoài, đối với công việc đều hết sức nhiệt tình. Thế nhưng, tận sâu trong đáy lòng, đều phòng bị, bài xích tất cả mọi thứ, không quan tâm bất kỳ điều gì, chỉ biết nhốt bản thân trong cái lồng của chính cô ấy. Bây giờ thì nữ vương bệ hạ đã thành công rực rỡ thay đổi nhà văn Lâm thành bà mẹ bỉm sữa suốt ngày càm ràm, căn dặn Phương Y Ái đủ điều, một chút cũng không thấy phiền.
Nhưng mà người mẹ Lâm Tử Quỳ này cũng chỉ thuộc một mình Phương Y Ái. Chỉ cần nghĩ đến đây, nữ vương bệ hạ đối với lần thất hứa này của Lâm Tử Quỳ cũng tha thứ 7, 8 phần. Kéo cổ của Lâm Tử Quỳ xuống, đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào, rất ra dáng tiễn người yêu đi làm , tỉ mỉ căn dặn: "Lái xe cẩn thận, nhanh nhanh trở về."
"Ừ."
Trong nhà có mẹ Phương và các dì giúp việc chăm sóc nên Lâm Tử Quỳ cũng yên tâm phần nào. Thay quần áo, nhanh chóng qua gara lấy xe lái thẳng đến quán bar. Do là ban ngày, nên quán bar vắng lặng như tờ, chưa có bắt đầu kinh doanh.
"Viên Viên."
Vừa tới quán bar đã thấy Đồng Viên Viên đi ra tiếp cô. Thật kỳ lạ, nếu có chuyện xảy ra, theo tình huống thường phát sinh trong phim truyền hình, thì vẻ mặt của cô ấy nên là căng thẳng, hoảng loạn mới đúng ?
"Sao trong bar chỉ có một mình em?"
Quá kỳ lạ, tuy ban ngày quán bar không kinh doanh, nhưng không thể nào một mống nhân viên cũng không có. Dù sao thì bọn họ cũng phải lui tới để chuẩn bị cho công việc buổi tối.
"Há há, bởi vì hôm nay có người bao hết."
Cười toe toét lộ ra 8 cái răng tiêu chuẩn quảng cáo cho phòng răng, khiến cho không gian u ám ở đây toát ra chút kỳ dị.
"Bao hết? Nhưng đang là ban ngày ban mặt, bao cái gì mà bao? Muốn bao hết cũng phải vào buổi tối chứ?"
Dù sao đi nữa, đối với việc kinh doanh của cô chỉ có lợi không hại. Đến cuối cùng tiền cũng sẽ rơi vào túi cô, nên cô cực kỳ hào hứng. Cái quy tắc căn bản của kẻ kinh doanh lẽ nào cô không hiểu.
Đi vào trong quán, Lâm Tử Quỳ dự định trực tiếp cùng Đồng Viên Viên xem sổ sách, nhưng lại phát hiện một cô gái ăn mặc sành điệu ngồi trước quầy bar. Nhìn từ phía sau lưng thì đây có lẽ là một cô gái đang tuổi thanh xuân. Đây đúng là lần đầu tiên cô thấy một vẻ đẹp dễ chịu, vóc dáng mảnh mai, tóc dài ngang lưng ngồi trên ghế cao trước quầy bar thật thanh lịch. Cho dù quán bar rực rỡ, sặc sỡ như vậy cũng hoàn toàn lép vế trước vẻ đẹp của cô gái này.
Sở thích yêu cái đẹp, ai ai cũng có, cho nên dù đã có nữ vương bệ hạ, nhưng Lâm Tử Quỳ cũng không kiềm chế được lòng muốn thưởng thức cái đẹp của mình, nên cô chậm rãi từng bước tiến đến gần người đẹp, ánh mắt chăm chú, lưu luyến nhìn vào bóng lưng thêm vài giây.
Đang chìm đắm trong thế giới thưởng thức nghệ thuật của bản thân, cô bị Đồng Viên Viên bên cạnh làm cho giật mình, hoảng sợ : "Chị, xem ai đến nè. "
Nghe tiếng Đồng Viên Viên gọi, cô gái trước mặt khẽ quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nhìn thẳng Lâm Tử Quỳ, khóe miệng hơi cong, quả thật là vẻ đẹp hiếm có trên đời.
"... Há há... Tôi... Thật sự không ngờ... Ha ha." Lâm Tử Quỳ không có một chút chuẩn bị tâm lý, bởi vì quá kinh ngạc, có chút chán nản vỗ vỗ trán mình, nhìn lâu như vậy mà không hề nhận ra người này là người quen.
"Sao? Sợ gặp em hả? !"
Khi nói những lời này, vẻ mặt cô gái có chút tinh nghịch. Từ trên ghế cao, bước xuống, cô tao nhã, thong thả thả từng bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt Lâm Tử Quỳ.
"Không có, em làm cho tôi kinh ngạc vô cùng. Đã nhiều năm không gặp, em càng ngày càng đẹp, Như Lan."
Thái độ của Lâm Tử Quỳ đối với cô ấy có chút kỳ lạ. Cô từng rất nhiều lần tưởng tượng lúc gặp lại Như Lan, cô sẽ phản ứng như thế nào, là hờ hững, hay là lưu luyến. Nhưng kết quả hôm nay, lại cảm thấy hài lòng và thản nhiên. Hóa ra, không biết từ bao giờ, trái tim của cô đã sớm thuộc về Phương Y Ái, bị trói buộc hoàn toàn bởi tình yêu của nữ vương bệ hạ hóng hách kia.
Thấy hai vị cố nhân cuối cùng cũng đã gặp nhau, Đồng Viên Viên tự nghĩ mình là "người ngoài", nên nghĩ đã đến lúc phải rời đi: "Hai người ở đây từ từ hàn huyên tâm sự, em có việc phải đi trước. "
"Ê, không phải em nói sổ sách