Tần Như Lan và Đồng Viên Viên là chị em họ với nhau, nhưng tình cảm của hai người rất tốt, thậm chí là tốt hơn chị em ruột. Vì vậy mà Lâm Tử Quỳ cũng rất thân với Đồng Viên Viên. Vì không có Tân Như Lan bên cạnh nên Lâm Tử Quỳ tận tình chiếu cố Đồng Viên Viên. Sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học, Lâm Tự Quỳ dĩ nhiên sắp xếp cho cô ấy làm kế toán cho quán bar của mình.
Mọi chuyện sắp xếp trước đây là vì Tần Như Lan. Vì yêu Tần Như Lan nhưng kiên quyết không chủ động liên hệ với cô ấy, nên chỉ có thể đối xử tốt với cô em họ này, mong muốn ít nhất vẫn còn một sợi dây liên hệ với Tần Như Lan.
Nhưng bây giờ đã khác xưa, tình cảm đã thay đổi. Hiện tại cô chỉ thuần túy là đối xử tốt với Đồng Viên Viên chứ không nhằm mục đích gì khác. Nhưng hết lần này đến lần khác lại để cho Tần Như Lan hiểu lầm là cô vẫn còn tình cảm với cô ấy.
Cô trao cho Tần Như Lan cái ôm trong sáng như những người bạn mà không có bất kỳ hàm ý nào. Dù trong lòng biết rõ Tần Như Lan đang hiểu lầm, nhưng Lâm Tử Quỳ không thể nói rõ ràng tâm ý của mình là cô không còn tình cảm với Tần Như Lan. Cô không có ý định phá vỡ mộng tưởng của Tần Như Lan. Vì dù sao hai người đã từng là đôi bạn rất thân và đã từng rất yêu nhau. Dù bị tổn thương qua nhiều năm, nhưng Tần Như Lan vẫn có vị trí quan trọng trong lòng cô.
Hai người đã không gặp nhau trong nhiều năm, cảm thụ nhiệt độ lẫn nhau, vừa mừng vừa lo, nên không dám có bất cứ hành động gì sợ phá vỡ cái ôm ấp tốt đẹp này, cảm xúc rối rắm, ngổn ngang trong một lúc.
Không có để ý đến thời gian trôi qua, tiếng đồng hồ trên tường gõ tíc tắc tíc tắc.
Mãi cho đến khi tiếng rung bần bật "buzz. buzz. buzz.." của điện thoại di động trên quầy bar làm cả hai hoàn hồn.
"Ngại quá, tôi phải nghe điện thoại."
Tần Như Lan nghe Lâm Tử Quỳ nói như vậy, chúm chím cái miệng, lưu luyến ngồi dậy rời khỏi lòng cô ấy. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, lại thấy 4 chữ "Cục cưng trưởng thành" trên màn hình điện thoại. Nhất thời như một thau nước lạnh dội từ đầu đến chân cô, làm đông cứng tê liệt tứ chi, đầu óc cô choáng váng. Thật sự không thể tin được, kinh ngạc nhìn Lâm Tử Quỳ đứng dậy, rời ghế đi đến góc phòng nghe điện thoại.
Đây là do Phương Y Ái sau khi đã thụ thai thành công đổi từ "Nữ vương đại nhân" thành "Cục cưng trưởng thành", còn con của 2 người dĩ nhiên là "Cục cưng chút xíu" rồi.
"Alo, vợ ơi, sao vậy?"
"Không có việc gì, nhớ Quỳ. Không phải Quỳ nói nếu nhớ Quỳ thì gọi điện thoại sao? Có làm phiền Quỳ không?"
Nghe hai chữ "làm phiền", Lâm Tử Quỳ chột dạ, sờ sờ cái mũi, nghiên đầu liếc mắt nhìn Tần Như Lan ở xa xa: "Không có phiền gì hết, sao tự dưng nhớ đến tôi?"
"Ừ, em cũng không biết sao em lại nhớ Quỳ. Còn bao lâu nữa? Em đặc biệt rất nhớ chồng a." Nghe nữ vương nhõng nhẽo như vậy, khóe miệng Lâm Tử Quỳ tự động cong lên, ánh mắt hạnh phúc dạt dào.
"Sắp rồi, tôi sẽ về liền ngay lập tức, ngoan nha."
Có được đáp án vừa lòng, Phương Y Ái vui vẻ hẳn lên. Cô luôn luôn rất nhớ Lâm Tử Quỳ. Lúc trước, khi còn đi làm, bận bịu cả ngày mới có thể phân tán sự chú ý của cô. Còn bây giờ, cô ở nhà dưỡng thai cả ngày nên rất buồn chán, lại không có gì làm. Vì vậy mà nỗi nhớ Lâm Tư Quỳ khiến cô vô cùng khó chịu.
"Thật không, vậy Quỳ nhanh lên một chút."
"Ừ."
... Cúp điện thoại, Lâm Tử Quỳ ngại ngùng đi đến bên cạnh Tần Như Lan. Dù sao Phương Y Ái đang dưỡng thai ở nhà, cô cũng không muốn nán lại đây quá lâu: "Như Lan, vậy..."
"Quỳ có việc gấp cứ đi trước."
Biết Lâm Tử Quỳ muốn nói gì đó, Tần Như Lan nhanh chóng cắt ngang. Điều này làm cho Lâm Tử Quỳ kinh ngạc, cô gái này vẫn rất hiểu lòng người. Cô ấy vẫn thông minh như nhiều năm trước đây, Lâm Tử Quỳ cũng không nói thêm gì, chỉ hẹn lần sau mời đi ăn, và nói tạm biệt với Đồng Viên Viên, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lâm Tử Quỳ không chút lưu luyến mà rời đi, hoàn toàn không giống như ngày xa xưa. Cô ấy cũng không quay đầu lại nhìn cô. Vào lúc này, những gì còn sót lại với cô là một tâm trạng mất mát hơn bao giờ hết. Cô từng nghĩ rằng, sau tất cả, người si tình kia sẽ vẫn chỉ yêu mình cô, người si tình kia sẽ vẫn đối xử tốt với cô và không bao giờ thay lòng đổi dạ. Nhẹ nhàng quay đầu lại, Tần Như Lan lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào rơi trên má mình. Giơ tay, ngoắc người phục vụ, gọi thêm một ly rượu vang để bản thân chìm đắm trong cơn say. Tình yêu, chia tay, nhớ mong, khủng hoảng, thất lạc, tất cả đều là sự dằn vặt.
Từ địa ngục trở lại thiên đường, rồi lại trong nháy mắt bị đánh trở lại vạn kiếp bất phục, mùi vị vô cùng đau khổ.
Mà người kia là ai, cướp Tử Quỳ của cô, cướp đi tình yêu của cô, và cướp luôn hạnh phúc của cô.
Lâm Tử Quỳ không lái xe về nhà liền, mà đi đến một trung tâm mua sắm, vội vội vàng vàng đi vào thang máy, đi thẳng đến nơi cần đến một cách thuần thục và quen thuộc.
"Xin chào cô Lâm ."
Dừng lại ở một gian hàng nước hoa, cô gái phục vụ tại quầy chào đón cô rất nồng nhiệt. Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái là khách hàng thân thiết của gian hàng này. Ngay khi vừa nhìn thấy Lâm Tử Quỳ, người phục vụ đã biết rằng khách quý đang ở dây:
"À, gần đây cô có mẫu nào mới không?"
"Hàng đầu tiên là trưng bày những mẫu mới ra ngày hôm nay của chúng tôi. Mời cô xem qua có mẫu nào cô thích không. "
Nghe người bán hàng nói như vậy, Lâm Tử Quỳ, lập tức lấy từng chai một xịt vào không khí và trên đỉnh đầu. Những giọt nước hoa li ti vương vãi lên đầu và vai cô. Hành động của kẻ có tiền như vậy cho thấy nhà văn Lâm hoàn toàn không thong thả tận hưởng quá trình thưởng thức nước hoa này.
Tùy ý chỉ đại vào một mẫu, lơ đãng nói: "Tất cả đều rất thơm, đem gói cái ở giữa cho tôi. "
Nghe được lời này, hai con mắt của cô bán hàng như phát sáng. Đây là trung tâm thương mại thuộc hàng cao cấp, chỉ nhắm vào một nhóm nhỏ những người có mức thu nhập cực cao. Người đến nơi này mua sắm, không giàu có thì cũng phải có địa vị cao trong xã hội. Vì vậy mà chất lượng được đặt biệt chú ý. Cho nên khi mua, người ta thường hay yêu cầu thử hai ba lần hoặc hỏi rất chi tiết cặn kẻ. So với các lần mua đồ trước đây, Lâm Tử Quỳ cũng không thoải mái chọn đại một cái như vậy a?
Người bán hàng đánh giá vị khách này, tuy nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cô tập trung chú ý vào trang phục trên người của cô ấy.
Chỉ thấy Lâm Tử Quỳ nhấc cổ áo lên ngửi thật kỹ, hết bên này, rồi đến bên kia. Cử chỉ có vẻ kỳ lại, nhưng ai mà biết trong lòng của Lâm Tử Quỳ đang nở hoa, ừ, tuyệt vời, tuyệt vời, như vậy thì Phương Y Ái sẽ không ngửi ra được mùi nước hoa của Tần Như Lan .
Đắm chìm trong sự vui sướng của mình, Lâm Tử Quỳ sau khi mua được "Món quà" cho Phương Y Ái thì vô tư lự đi thẳng về nhà, thỉnh thoảng còn gật gù đắc ý, tự hâm mộ chỉ số thông minh của bản thân, vẻ mặt rạng ngời tươi vui, nở nụ cười toe toét rộng đến mang tai.
"Ding dong."
Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Phương Y Ái buông quyển sách trong