Quý Dữu chỉ ngừng vài giây liền cầm lấy rìu tiếp tục chặt cây.Một lần.Hai lần.Ba lần.……Cuối cùng cũng chặt đứt, tiếng rễ cây đổ xuống đất vang lên.Quý Dữu vui sướng tiến lên rút ra đoản đao trong tay bắt đầu lột vỏ.
Sau khi chém đứt Thiết Lê mộc, lột vỏ cây cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, dọc theo vỏ tổ chức các sợi có khoảng hở bị đứt, cô cắm chủy thủ vào rồi chậm rãi cắt……Cho đến khi vỏ cây hoàn toàn tách khỏi thân cây thì việc tiếp theo đó là cần tách sợi bên trong, tổ hợp các sợi này giống như sợi tơ, loại bỏ mảnh vụn và vật liệu thừa đi là có thể rút ra sợi tơ hoàn chỉnh, một khi sợi tơ này gặp được không khí sẽ nhanh chóng thực thể hóa trở nên cứng rắn cực kỳ.Mười phút sau Quý Dữu lấy được khoảng 3 lượng sợi tơ.***Lượng: 1 lượng = 37.3g, vậy 3 lượng = 111,9g (Theo wikipedia).Cô chớp mắt đầy sung sướng, bỏ toàn bộ sơi tơ vào trong rổ mang theo bên người, sau đó ngẩng đầu nhìn sang bà Jenny và Leah thì thấy hai bà cháu đang hợp tác với nhau, tốc độ còn nhanh hơn chính mình, cũng đã thu thập được hai cây.Phát hiện tầm mắt của Quý Dữu, Leah quay lại cười với cô: “A Dữu, em lấy được một cây rồi hả? Không tồi nha!”Quý Dữu gãi đầu cười: “Vâng, cuối cùng em cũng thu thập thành thạo hơn.”“Cố lên nhé.”Leah làm ra thủ thế động viên rồi tiếp tục làm việc.Khi Quý Dữu rút tay lại mới phát hiện lòng bàn tay của mình bị mài rách, là trong lúc cầm đao cắt dùng quá sức nên mới bị mài rách như này.
Đây là chuyện bình thường, cô đã quen rồi, sau đó vẫn bình tĩnh tiếp tục thu thập.Đến khi bận rộn là không còn cảm giác được thời gian trôi qua.Vầng trán rịn ra mồ hôi mỏng, cô giơ tay lên lau, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thời gian trên quang não mới bừng tỉnh nhảy dựng lên: Hai giờ đã trôi qua rồi.Quý Dữu nhìn bốn phía, phát hiện Leah và bà Jenny đứng cách mình khoảng 15m, không tính quá xa, chất lượng cây Thiết Lê mộc bên chân cô thật sự quá tốt, nếu từ bỏ Quý Dữu hơi luyến tiếc nên cô muốn nhanh chóng thu thập cho xong còn hội hợp với hai bà cháu.Khom lưng xuống đang định bắt tay vào việc.Bỗng nhiên ---Ánh mắt liếc đến một chỗ không xa, bên cạnh tảng đá lớn nhìn như có thứ gì đó loang loáng.
Tâm trí Quý Dữu ngưng trọng nhanh chóng nâng cao cảnh giác, cô nắm chặt rìu trong tay nhìn chằm chằm vào chỗ phát ra ánh sáng chập chờn kia.Một giây.Hai giây.Ba giây.……Không có động tĩnh gì.Chẳng lẽ?Không phải tinh thú?Quý Dữu không giám chủ quan, cô nhân cơ hội đó phát đi tin tức cho Leah và Tạ Xuyên Khung.Tiếp đó cô nhìn chằm chằm vào nơi đó thì phát hiện điểm sáng kia đột nhiên lóe lên một chút, giống như không phải trên thân của tinh thú phát ra mà là ---Ánh sáng vũ khí năng lượng!Con ngươi Quý Dữu nháy mắt sáng ngời, nếu đó là vũ khí năng lượng thì chính mình kiếm lời rồi.Nhưng cô cũng không giám hành động thiếu suy nghĩ, lẳng lặng nhìn như cũ, tùy thời chú ý động tĩnh bốn phía.
Vài giây sau quang não của cô truyền đến tiếng nói của Leah: “A Dữu, có chuyện gì vậy?”Quý Dữu nhẹ giọng nói: “Em thấy có một ánh sáng lạ thường, cho rằng có nguy hiểm nhưng hình như là ánh sáng bóng loáng của vũ khí năng lượng thì đúng hơn.”Leah nói: “Em đừng hành động, chờ chị tới đấy.”Quý Dữu: “Vâng.”Theo sau Tạ Xuyên Khung cũng phát tới tin tức hỏi han.Quý Dữu trả lời giống như cũ thì được anh ta đáp lại sẽ chạy tới cùng Tạ Linh Chi.Quý Dữu là người rất cẩn thận, lòng hiếu kỳ cũng không lớn, cô theo nguyên tắc mọi việc lấy sinh mệnh an toàn làm trọng, kiên quyết không đề cập việc mình sẽ chạy đến xem xét, nơi rừng núi hoang vắng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.Trước không nói đến nguy cơ từ tinh thú, chỉ cần nói riêng đến bản thân con người, nếu không phải người quen biết, không cùng đội ngũ thì cướp bóc, ăn cắp, chiếm đoạt…..
Chắc chắn sẽ phát sinh tại vùng dã ngoại hoang vu không có giám thị này.Đột nhiên xuất hiện vũ khí năng lượng……Nhỡ đâu không phải người khác đánh rơi hoặc người chết để lại thì rất có thể có người tồn tại ---Trong lúc chờ đợi thì ánh sáng đó lập lòe vài lần rồi ngừng lại.Lúc sau.Ước chừng mười mấy giây sau cũng không thấy động tĩnh nào.Sắc mặt Quý Dữu căng thẳng.Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Quý Dữu cố sức