Editor: Thoa Xù
Đưa tay ra đỡ lấy Mộc Vân Phong đang ngã xuống, nhìn cô tràn đầy đau lòng, sau đó tức giận nhìn Hồng Bưu lãnh khốc đang đứng trước mặt nói: "Ức hiếp một cô gái có bản lĩnh gì chứ."
Mộc Vân Phong cho là mình sẽ ngã trên mặt đất, không nghĩ rằng lại được một vòng tay ấm áp ôm vào trong ngực, làm cho trong lòng cô cảm động không thôi, ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt quan tâm của cô y tá nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
"Chị đừng có nói chuyện, để em đỡ chị lên giường." Cô y tá nhỏ nghe Mộc Vân Phong nói, càng thêm đau lòng. Lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng cô, hung hăng trợn mắt nhìn Hồng Bưu, từ từ đứng dậy đỡ Mộc Vân Phong lên trên giường.
Nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, hơi sức không nhiều, cố gắng đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, một hồi lâu cũng không đỡ được Mộc Vân Phong. Mà giờ khắc này, cả người Mộc Vân Phong đã sớm không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào người cô y tá nhỏ, nhìn cô nàng đã cố hết sức vẫn không đỡ nổi mình, thì nhàn nhạt nói: "Thả chị xuống đi."
"Không được, chị đang bị thương, không thể nằm dưới đất." Y tá nhỏ trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của Mộc Vân Phong, mới vừa rồi cô đã không giúp được Mộc Vân Phong, lúc này tuyệt đối sẽ không để cho chị ấy té xuống đất.
"Để tôi." Lúc y tá nhỏ đang cố hết sức đỡ Mộc Vân Phong lần nữa, thì lời nói lạnh lùng truyền đến. Hồng Bưu đưa tay ra, ôm lấy Mộc Vân Phong từ trong tay cô y tá, ôm Mộc Vân Phong lên, đặt cô lên trên giường bệnh.
Lời nói bất thình lình và hành động của Hồng Bưu, làm mọi người trong phòng sợ ngây người, Hồng Thanh càng thêm ngơ ngác nhìn lão đại mình, dáng vẻ kinh ngạc giống như thấy mặt trời mọc đằng tây.
Không chỉ Hồng Thanh ngay cả y tá nhỏ cũng ngơ ngác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồng Bưu ôm người từ tay mình đi, ngây ra như phỗng.
Rõ ràng vừa rồi cô thấy người đàn ông này ra tay tàn nhẫn với Mộc Vân Phong, không chút lưu tình, thậm chí còn đả thương nặng đối phương. Nhưng bây giờ là tình huống gì đây, lại chiếu cố ôm lấy chị ấy.
Điều này làm cho trong một khoảng thời gian ngắn cô y tá nhỏ không biết ông chủ lớn này có ý gì, nhưng cũng
không nghĩ nhiều đi theo sau lưng Hồng Bưu tới trước mặt Mộc Vân Phong, lo lắng hỏi: "Chị có khỏe không?"
Mộc Vân Phong lắc lắc đầu, chỗ mới vừa bị Hồng Bưu đánh trúng truyền đến cơn đau âm ỷ. Ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của Hồng Bưu, muốn từ đó nhìn ra được điều gì đó.
Nhưng trong mắt Hồng Bưu vẫn một mảnh yên tĩnh, không có một chút dao động nào, chỉ lạnh lùng nhìn Mộc Vân Phong như vậy.
Khiến cho Mộc Vân Phong nhất thời không biết người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhất là anh ta lại bế mình lên, càng làm cho Mộc Vân Phong cực kỳ bất ngờ.
Rõ ràng là ra tay với kẻ thù, cô thừa nhận mình võ nghệ không tinh thông đã thua dưới tay Hồng Bưu. Nhưng hành động vừa rồi của Hồng Bưu làm cho cô khó hiểu, cô không cảm thấy đối phương là người có tình người như vậy.
Tuy rằng cô và Hồng Bưu đánh nhau thời gian lâu như vậy đúng thật là mệt đến ngất ngư, thêm nữa vừa mới bị Hồng Bưu đánh trúng một chiêu, bị thương, đúng là không đứng nổi.
Nhưng cô cũng không phải là tượng đất, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn rồi. Không nghĩ rằng cô y tá nhỏ lại quan tâm cô như vậy, muốn đỡ cô đứng lên.
Càng làm cho cô không ngờ là Hồng Bưu lại bế mình lên, khiến cho Mộc Vân Phong lúc ấy lập tức không muốn. Đợi đến lúc cô kịp phản ứng, thì đã nằm ở trên giường rồi.
Nhưng mặc dù Hồng bưu bế Mộc Vân Phong lên giường, cô cũng không có ý định muốn cám ơn anh ta. Đối với kẻ thù giết cha của mình, Mộc Vân Phong hận không thể xé nát anh ta ra, làm sao có thể cám ơn anh ta chứ. Huống chi vừa rồi người đàn ông này đánh cô bị thương nặng, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải dưỡng thương thời gian thật dài mới có thể ổn được.
"Chăm sóc cho cô ấy thật tốt." Hồng Bưu sâu sắc nhìn Mộc Vân Phong, nói với cô y tá nhỏ. Trên mặt vẫn là vẻ mặt lãnh khốc như cũ, không nhìn ra trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì.