Nghe Hồng Bưu nói, y tá nhỏ giận tái mặt nhìn anh ta một cái, thầm nghĩ: bây giờ còn biết bảo mình chăm sóc bệnh nhân thật tốt, vừa rồi thì thế nào không biết, còn ra tay với chị ấy, thật không biết đây là loại đàn ông gì nữa.
Hồng Thanh và tên giữ cửa nghe lão đại mình nói, vẻ mặt cực kỳ sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy qua lão đại của mình đối với người nào đặc biệt như vậy, Mộc Vân Phong này xem như là người đầu tiên.
Nhưng lão đại đối xử đặc biệt với ai đó là chuyện của lão đại, thân làm thuộc hạ bọn họ rất thức thời không nói câu nào, theo Hồng Bưu ra khỏi phòng bệnh.
Những người ở bên trong, người duy nhất không có phản ứng với lời nói của Hồng Bưu là Mộc Vân Phong. Lúc Hồng Bưu vừa nói xong, Mộc Vân Phong liền nhắm nghiền hai mắt nằm nghỉ ngơi.
Nhiệm vụ của cô bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, vừa rồi đánh nhau với Hồng Bưu, khiến cho ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này của Mộc Vân Phong càng thêm đậm. Cô biết Hồng Bưu bảo y tá chăm sóc cô thật tốt là có ý gì, đơn giản chính là vì anh ta muốn biết người đàn ông kia là ai, muốn biết ngọc bội ở đâu?
Nghĩ đến người đàn ông cùng trộm ngọc bội với mình, trong lòng Mộc Vân Phong thầm hận không thôi. Phượng Như Ảnh chết bầm này, không chỉ để cho mình chuyến này về tay không, còn khiến cho cô rơi vào tay Hồng Bưu nữa.
Đợi cô thoát ra ngoài rồi, tuyệt đối sẽ tính toán xử đẹp tên đàn ông đáng ghét này.
Giờ khắc này, Mộc Vân Phong hoàn toàn không lo lắng Phượng Như Ảnh sẽ có nguy hiểm gì. Bởi vì từ biểu hiện của Hồng Bưu xem ra Phượng Như Ảnh nhất định là đã thoát rồi, hơn nữa khả năng bơi lội của anh ta rất tốt, lúc thuyền nhỏ cháy trên sông Cẩm Giang nhất định có thể lặn ở dưới nước.
Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong âm thầm thề, sau khi rời khỏi đây nhất định phải học bơi lội, cô cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Mà giờ phút này, Phượng Như Ảnh được bọn Ảnh Phong cứu về, đang ở nhà chính của Ảnh Môn tại thành phố A. Anh ngồi trên sô pha nhìn Ảnh Phong lạnh giọng hỏi: "Phong, năng lực của cậu thụt lùi rồi, vậy mà cho đến bây giờ không tìm được người."
"Môn chủ thứ tội." Ảnh Phong cúi đầu hoàn toàn không dám nhìn lão đại mình, anh
ta biết lần này là trở ngại của mình. Cũng đã ba bốn ngày trôi qua, lại vẫn không có một chút tin tức của Mộc Vân Phong.
Nghĩ đến hôm đó lão đại vừa tỉnh chuyện đầu tiên hỏi tới chính là cô gái kia ra sao rồi, làm cho cả đám bọn họ trả lời quanh co một hồi. Vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy lão đại mình quan tâm một người khác ngoài huynh đệ ra, hơn nữa còn quan tâm một người phụ nữ.
Thậm chí mấy người bọn họ cho rằng thời kỳ xuân sắc của lão đại đã đến rồi. Nghĩ rằng Phượng Như Ảnh cuối cùng cũng thông suốt cảm thấy hứng thú với phụ nữ, thân làm thuộc hạ như bọn họ cực kỳ mừng rỡ.
Vì vậy lúc đầu nhận được mệnh lệnh của Phượng Như Ảnh, lập tức bắt đầu tìm kiếm tăm tích của Mộc Vân Phong. Nhưng mấy ngày trôi qua rồi, vậy mà bọn họ ngay cả một chút đầu mối cũng không có.
Hơn nữa bọn họ đã từng tìm hiểu qua Hồng Nhan Các, muốn xem qua một chút có phải cô gái kia được chị em của cô cứu rồi hay không. Nhưng lại không nghĩ tới Mộc Vân Phong đã chết ngay trước mắt các cô nàng của Hồng Nhan Các.
Điều này làm cho anh thật bất ngờ, nhanh chóng trở lại báo cáo cho Phượng Như Ảnh, không ngờ rằng lão đại mình một mực chắc chắn cô gái kia nhất định chưa chết. Cho nên bọn họ theo dõi Hồng bang, nhìn xem có phải đã bị người của Hồng bang bắt lại hay không.
Nói ra thì thật là kỳ quái, bọn họ theo dõi Hồng bang vậy mà không dò ra một chút tin tức nào. Không biết có phải tin tức đã bị phong tỏa rồi không, còn cô gái kia thật sự biến mất.
"Tăng thêm người, bằng mọi cách thăm dò cho tôi, sống thì thấy người chết phải thấy xác." Ảnh Phong nghe anh đã tha tội, trong mắt Phượng Như Ảnh lại lóe lên một tia không kiên nhẫn. Trong lòng từ từ thêm lo lắng, để cho tâm tình của anh phiền não không dứt.